Sáng hôm sau, Chu Niệm vệ sinh cá nhân xong thì xuống tầng. Cô không thấy bóng dáng Nhiễm Ngân trong phòng khách, chỉ thấy trên bàn bát tiên đã bày sẵn bữa sáng.

Có lẽ Nhiễm Ngân đang chăm sóc cây quả trong sân.

Sân nhà cô quanh năm trồng rau. Cải thìa, rau mùi, hành tỏi,... còn dựng cả giàn gỗ cho mấy loại cây dây leo quấn quýt nhau trên đó nữa, có dưa chuột, mướp, bí ngô, còn có cả mướp đắng nữa... Toàn là họ nhà dưa.

Ngoài ra còn có mấy cây vạn niên thanh nữa. Rõ ràng đây là loại cây rất dễ sống, thế nhưng dưới sự chăm sóc của Nhiễm Ngân, phải hai ba năm nó mới ra hoa một lần, trong khi vạn niên thanh nhà người khác đều ra hoa hàng năm.

Chu Niệm nhìn bữa sáng thịnh soạn trên bàn, cảm thấy Nhiễm Ngân chăm sóc mấy thứ trong sân kia còn không bằng chăm sóc cô.

Cháo gạo kê, bánh sủi cảo chiên, trứng vịt kho, dưa chuột muối.

Chỉ mới đảo mắt qua đồ ăn một vòng mà dạ dày Chu Niệm đã lập tức biến thành con chó của Pavlov, khác ở chỗ con chó kia thì nghe thấy tiếng chuông là chảy nước miếng, còn cô thì lập tức cảm thấy buồn nôn.

Chu Niệm đưa tay lên che miệng, vai căng cứng, cắn chặt răng nuốt từng đợt khó chịu xuống.

Ít nhất là đến khi Nhiễm Ngân tưới cây xong đi vào, dáng vẻ cô đã bình thường trở lại.

Nhiễm Ngân ngồi xuống đối diện Chu Niệm, vừa ngồi xuống đã nói: "Vừa rồi thím Tôn nhà hàng xóm nói với mẹ rằng hôm qua con trai của Hạc Thiên Đao đập nát xe của Tiêu Hộ. Chắc chắn đứa bé đáng thương kia bị dọa sợ lắm, vậy mà đến giờ vẫn chưa báo cảnh sát."

Bấy giờ Chu Niệm mới nhớ ra. Hóa ra tên tài xế Cá Mắt Lồi hôm qua tên là Tiêu Hộ. Tên này chẳng đáng thương chút nào, chỉ với mấy lời lẽ khó nghe mà gã chửi rủa cũng đủ để gã bị như vậy rồi.

Dù không đến mức tội ác tày trời nhưng chắc chắn không thể gọi là vô tội.

Chu Niệm múc một thìa cháo đưa lên miệng. Từng hạt cháo trượt vào khoang miệng cô, không quá bốn hạt sẽ dừng lại, nhai mấy chục lần mới mở miệng lần nữa.

Cô nghe Nhiễm Ngân nói chuyện phiếm không đầu không cuối, khi nhắc đến bố của Hạc Toại thì cứ gọi là Hạc Thiên Đao.

"Hạc Thiên Đao." Chu Niệm cảm thấy cái tên này có chút kỳ lạ: "Là tên thật sao ạ?"

Nhiễm Ngân bóc một quả trứng vịt kho màu trà, bỏ vào cái bát trước mặt Chu Niệm rồi đáp: "Hạc Thiên Đao chỉ là cách gọi của người trong trấn thôi. Tên thật của ông ta là Hạc Quảng."

Hạc Quảng làm nghề giết heo, tức là đồ tể. Heo sau khi giết phải tự tay xử lý, mổ bụng xẻ thịt xử lý lòng heo, tích lũy nhiều ngày tháng thành ngàn đao.

Quanh năm suốt tháng xử lý cả trăm con heo nên có lần trong lúc đánh bài, Hạc Quảng khoác lác tự giễu mình là kẻ ngàn đao, bảo mọi người rằng từ nay về sau cứ gọi ông ta là Hạc Thiên Đao cho xong. Mọi người cười ồ lên, từ đó biệt danh Hạc Thiên Đao ra đời.

Chu Niệm im lặng nghe xong lại chợt nhớ đến chuyện La Cường nói hôm qua... Hạc Toại bị bố dùng dao mổ lợn dài mấy tấc kề ngang cổ.

Cảm xúc trong lòng cô lúc này rất khó tả, nói chung là không thoải mái.

Nhiễm Ngân ngồi đối diện cô bĩu môi, giọng điệu khinh thường: "Theo mẹ thấy thì sau này thằng bé Hạc Toại kia cũng sẽ giống bố nó thôi, rượu chè cờ bạc gái gú thứ gì cũng dính, sớm muộn gì cũng bị bắt vào tù."

Chu Niệm cụp mắt, im lặng ăn cháo chứ không nói gì.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Nhiễm Ngân chuyển chủ đề: "May mà mẹ có một cô con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện như Thất Cân, chứ nếu là đứa trẻ hư hỏng như Hạc Toại thì mẹ có mà tức chết."

Chu Niệm: "..."

Tuyệt đối không thể để mẹ biết chuyện hôm qua cô bắt chuyện với Hạc Toại, nếu không chắc chắn bà ta sẽ nổi cơn tam bành cho mà xem.

Bốn mươi phút trôi qua, cuối cùng Chu Niệm cũng ăn xong tất cả đồ ăn trong đĩa, chậm rãi ôm bụng đứng dậy.

Như thường lệ, cô chuẩn bị lên tầng hai lấy dụng cụ vẽ tranh đi vẽ phác họa.

Nhưng cô vừa đi đến cầu thang thì Nhiễm Ngân gọi lại: "Thất Cân, hôm qua con mua quýt ở đâu vậy?"

"Ở cửa hàng con hay mua trước đây ạ." Chu Niệm chậm rãi trả lời: "Có chuyện gì sao mẹ?"

Nhiễm Ngân là bà nội trợ toàn thời gian, quen thuộc với những thứ lặt vặt hàng ngày nên đương nhiên sẽ không bỏ sót một số chi tiết: "Cân thiếu rồi, thiếu ba lạng."

Chu Niệm lập tức nghĩ đến quả quýt vàng ươm bị nhét vào tay Hạc Toại, trong lòng không khỏi hoảng hốt.

Chuyện này cô không thể nói thật được.

Tình thế cấp bách nên Chu Niệm chỉ có thể mạo hiểm nói: "Trên đường về nhà con đói quá nên ăn một quả rồi ạ."

Nhiễm Ngân nhíu mày, giọng điệu thêm phần nghiêm khắc của người lớn: "Lần sau đừng làm vậy nữa, đồ ăn con ăn đều phải cân trước, tính toán kỹ lượng rồi mới ăn."

"Con xin lỗi mẹ." Chu Niệm lập tức quen cửa quen nẻo xin lỗi: "Lần sau con sẽ không làm vậy nữa."

"Được rồi, đi lấy đồ rồi ra ngoài đi."

Chu Niệm lên tầng, bước vào phòng vẽ chuẩn bị các dụng cụ cần dùng khi ra ngoài. Lúc này cô mới chú ý thấy chai nước súc miệng rỗng trong hộp dụng cụ vẽ.

Cô lấy chai rỗng ra, ném vào thùng rác bên cạnh, sau đó vào phòng ngủ lấy một chai nước súc miệng mới bỏ vào hộp dụng cụ vẽ. Bấy giờ Chu Niệm mới xách hộp xuống tầng.

Trong phòng khách, Nhiễm Ngân đang quét dọn vệ sinh, lau đi lau lại cái bàn rõ ràng đã sạch bóng.

Đồ ăn đưa vào miệng cần phải cân.

Trong nhà không được có bụi bẩn.

...

Chu Niệm đã quen với những điều này rồi, quen một cách bất đắc dĩ.

Sau khi ra khỏi nhà, Chu Niệm vẫn đi đến nhà vệ sinh công cộng mà mỗi sáng cô đều phải đến một lần.

Mới sáng ra nên nhà vệ sinh công cộng không có ai. Chu Niệm đi vào buồng trong cùng như thường lệ. Thiết kế bồn cầu xổm nên Chu Niệm ngồi xổm xuống bên cạnh bồn cầu.

Mấy thứ đồ ăn mà cô bị ép nuốt vào dạ dày lập tức cuộn trào.

Thái dương giật mạnh liên hồi.

"Ọe..."

Không cần bất kỳ hành động kích thích nôn nào, chỉ bằng bản năng cơ thể, Chu Niệm vẫn dễ dàng nôn sạch đồ ăn ra khỏi dạ dày.

Sau đó cô mở hộp dụng cụ vẽ ra lấy nước súc miệng.

Nước súc miệng hơi cay, mỗi lần dùng cô đều cảm thấy khoang miệng nóng rát, thậm chí cơn nóng rát này còn lan đến tận dạ dày.

Chu Niệm dọn dẹp sạch sẽ, rửa tay xong mới đi ra khỏi nhà vệ sinh công cộng.

Không ngờ, vừa bước ra khỏi cửa nhà vệ sinh công cộng thấp lè tè, tầm nhìn của cô đã bị một bóng dáng thanh mảnh phía trước thu hút.

Đối diện nhà vệ sinh công cộng là một con hẻm dài, có thể nói là hẹp nhất trấn Hoa Doanh, tên là hẻm Trường Hiệp.

Hẻm đúng như tên gọi, vừa hẹp dài vừa chật chội, chiều rộng chỉ vừa đủ cho một người phụ nữ gầy gò đi qua.

Hạc Toại đang đứng giữa hẻm Trường Hiệp, trên người là một bộ đồ đen. Màu đen rất hợp với khí chất lạnh lùng của cậu.

Bàn tay phải bị thương của cậu tùy ý quấn một vòng băng gạc trắng, một bên sống mũi in dấu vết đỏ tươi của vết sẹo mới. Đó là vết bỏng do bị Tiêu Hộ dùng tàn thuốc lá gây ra hôm qua.

Vết sẹo là một vầng trăng non nhỏ xíu, ngang với khóe mắt trong của cậu.

Trong màn sương sớm trắng xóa mờ ảo, Hạc Toại đang khom lưng, bờ vai rộng hơi thấp xuống, đường con nơi vai ngưng tụ thành bóng mờ trong sương, cánh tay cậu cũng theo đó mà hạ xuống.

Chu Niệm nhìn theo mới phát hiện ra bên chân cậu có một chú mèo đang ngồi xổm.

Đó là một chú mèo ta khoảng bốn tháng tuổi, toàn thân màu đen tuyền.

Giống hệt màu quần áo cậu mặc hôm nay.

Hạc Toại cầm một gói thức ăn cho mèo, đổ một nắm hạt vào lòng bàn tay rồi khom lưng đưa tới trước mặt chú mèo con.

Có lẽ mèo con đói lắm rồi.

Nó vồ lấy thức ăn cho mèo trong lòng bàn tay Hạc Toại rồi ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa phát ra tiếng kêu meo meo đáng yêu, như thể đang nói ngon quá đi mất!

Khoảnh khắc này rất thích hợp để đóng băng lại, con hẻm nhỏ, sương sớm, thiếu niên cho mèo con ăn.

Giống như một khung hình yên bình trong phim điện ảnh.

Chu Niệm lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mắt. Cô quan sát thiếu niên dịu dàng kiên nhẫn, lại nhớ đến dáng vẻ tùy hứng ngông cuồng của cậu hôm qua.

Khó mà tin được đây là cùng một người.

Sự khác biệt quá lớn khiến Chu Niệm chấn động. Thậm chí cô còn nghĩ thầm rằng chắc chắn trong mắt con mèo con, cậu là một vị thần mang đầy tình yêu thương, mang theo thức ăn cho mèo thơm phức đến lấp đầy cái bụng đói meo của nó.

Điều này còn đẹp hơn cả truyện cổ tích nữa.

Chu Niệm vẫn đứng yên tại chỗ, đợi đến khi Hạc Toại sắp cho mèo ăn xong mới sải bước đi tới.

Cô đi vào hẻm Trường Hạp, ngày càng đến gần cậu.

Chu Niệm dừng lại cách cậu nửa mét rồi khẽ hỏi: "Hôm qua sao cậu lại chạy thế?"

Phần lưng đang khom xuống của Hạc Toại khẽ cứng đờ trong giây lát.

Chu Niệm nhìn thấy rõ ràng.

Xem ra cậu có chút bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của cô.

Chỉ là Chu Niệm không nhận được câu trả lời, bởi vì Hạc Toại hoàn toàn không để ý đến cô, hay nói đúng hơn là cũng không có ý định rời đi.

Sau khi đóng khóa túi thức ăn cho mèo lại, Hạc Toại thong thả đứng thẳng người dậy, ánh mắt lạnh lùng rơi trên mặt Chu Niệm.

Chu Niệm đón nhận ánh mắt đó, hơi thở hơi run lên.

Ánh mắt cậu nhìn ai cũng đáng sợ như vậy sao?

Đồng tử Hạc Toại rất đen, chính vì có màu đen đặc kia làm nền nên mới nảy sinh sự u ám vô tận, khiến trong mắt cậu chỉ có sự lạnh lẽo tịch mịch vô biên.

Cậu không cần làm gì cả, chỉ im lặng nhìn thôi cũng đủ khiến người ta sợ mất mật rồi.

Tim Chu Niệm run lên, thầm nghĩ sao người này có thể khác biệt đến vậy nhỉ?

Giây trước còn là thiếu niên dịu dàng cho mèo ăn, giây sau đã hóa thân thành Diêm La ăn thịt người không nhả xương.

Để xoa dịu bầu không khí đã xuống đến mức đóng băng, Chu Niệm quyết định tạm thời không truy cứu chuyện cậu chạy trốn hôm qua nữa mà đổi sang chủ đề khác: "Quýt hôm qua tớ đưa cậu có ngọt không?"

Nhưng Hạc Toại vẫn nhìn cô không chút biểu cảm, không nói một lời, ánh mắt lạnh như băng.

"... Cái đó." Giọng nói vốn đã dịu dàng của Chu Niệm lại thêm vài phần sợ sệt và dò hỏi: "Nếu cậu thích thì lần sau tớ lại mang cho cậu được không?"

Nghe đến đây, Hạc Toại mới miễn cưỡng mở miệng cất giọng trầm thấp: "Quýt tôi vứt rồi."

Đương nhiên không có chút ấm áp nào: "Cô cũng đừng đến làm phiền tôi nữa."

Chu Niệm: "..."

Bầu không khí đóng băng.

Gần như không thể hòa hoãn.

Hạc Toại cụp mi mắt xuống, hàng mi dài đẫm sương mù, vừa dày vừa rậm. Cậu cuộn mép túi thức ăn cho mèo trong tay, nhét vào túi quần rồi quay người rời đi theo hướng ngược lại.

Để lại cho Chu Niệm một bóng lưng lạnh lùng.

Chú mèo đen nhỏ bé kia cũng nhảy lên mái hiên bên hẻm và biến mất.

Cô còn chưa kịp nhắc lại chuyện vẽ tranh mà cậu đi mất rồi.

Chu Niệm hơi thất vọng, có điều trong lòng cô lại không khỏi nghĩ thầm rằng một người sẵn sàng cho mèo hoang ăn thì có thể xấu xa đến mức nào cơ chứ?

Chu Niệm bước chân đuổi theo. Chỉ cần chạy một đoạn ngắn, cô đã đuổi kịp thiếu niên cao gầy.

Sau đó cô sượt ngang qua vai cậu chen lên phía trên, chặn đường cậu.

Hạc Toại buộc phải dừng bước, hàng lông mày rậm nhíu chặt, mặt đầy vẻ mất kiên nhẫn.

Không còn nghi ngờ gì nữa, hành động của Chu Niệm đang thách thức giới hạn chịu đựng của cậu.

Chu Niệm mím môi cười, lúm đồng tiền nhỏ hiện lên mờ mờ: "Cho tớ vẽ một bức thôi, tớ sẽ trả tiền cho cậu theo giá người mẫu tính theo giờ."

Hạc Toại cúi mắt nhìn cô, hồi lâu sau vẫn không nói gì.

Hôm nay Chu Niệm mặc một chiếc váy hai dây màu trắng, bên dưới là quần đùi bò màu xanh mát mẻ, đứng trong con hẻm đá xanh, không cần bất kỳ sự tô điểm nào khác cũng có thể tạo thành một bức tranh đẹp tự nhiên.

Hạc Toại nhìn Chu Niệm, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần và nụ cười ngây thơ vô hại trên khuôn mặt cô.

Cô giống như một bông hoa lớn lên trong nhà kính, còn chưa biết ngoài kia người ta xấu xa đến mức nào.

"Người mẫu?"

Chu Niệm nghe thấy Hạc Toại đột nhiên mở miệng, ngay sau đó cậu cúi người về phía cô.

Bằng mắt thường cũng thấy rõ khoảng cách giữa hai người đột ngột hẹp lại.

Một khuôn mặt tuấn tú âm u phóng to trước mắt Chu Niệm.

Chu Niệm nín thở, bờ vai gầy yếu khẽ run lên. Cô vô thức rụt cổ lại, như một hành động kháng cự sự tiến đến đột ngột của Hạc Toại.

Hơi thở của người khác giới phả vào mặt, đi kèm với vẻ lạnh lùng và tính công kích đặc trưng của thiếu niên.

Cổ Chu Niệm lại càng rụt cổ.

Hạc Toại nhìn Chu Niệm đang rụt người lại như một con chim cút nhỏ trước mặt, khẽ nhếch môi mỏng để lộ nụ cười xấu xa: "Người mẫu loại nào?"

Đôi mắt như nai con của Chu Niệm ướt át sợ hãi.

Chưa đợi cô mở miệng, Hạc Toại đã áp sát mặt hơn, trên mặt là nụ cười nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ lạnh như băng: "Nếu là người mẫu khỏa thân thì tôi có thể cân nhắc."

Cậu vừa dứt lời, tai Chu Niệm lập tức ửng đỏ, nhiệt độ toàn thân bắt đầu tăng lên.

"Không... không phải." Chu Niệm vội vàng giải thích: "Không phải khỏa thân, tớ chỉ vẽ một bức bình thường thôi."

Hạc Toại lười biếng bật cười.

"Đừng trách tôi không cho cô cơ hội." Trong mắt cậu có một loại ác ý cố tình: "Là do cô không biết nắm bắt đấy nhé."

Nghe đến đây, Chu Niệm mới biết cậu đang cố ý trêu chọc mình, muốn dùng cách này để mình biết khó mà lui.

Nếu cô thực sự muốn vẽ người mẫu khỏa thân cho cậu thì cũng chưa chắc cậu đã đồng ý.

"Hạc Toại, cậu..."

Lời Chu Niệm muốn nói còn mắc kẹt nơi đầu lưỡi, một tiếng động lớn đã vang lên trong con hẻm, cắt ngang lời cô.

Cô nhìn lại theo hướng tiếng động phát ra thì thấy một nhóm sáu người lần lượt đi vào.

Dẫn đầu là Tiêu Hộ.

Tiêu Hộ vác một cái xẻng sắt trên vai. Khoảnh khắc nhìn thấy cái xẻng sắt đó, Chu Niệm lập tức hiểu ra ý đồ của gã.

Gã đang nhắm vào Hạc Toại.

Tiêu Hộ muốn tìm lại thể diện đã mất hôm qua. Thảo nào hôm qua bị đập xe mà gã không báo cảnh sát.

Lúc này Hạc Toại vẫn duy trì tư thế cúi đầu áp sát mặt, cách rất gần Chu Niệm. Cậu quay lại và nhìn thấy Tiêu Hộ, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, đáy mắt nổi lên vẻ u ám lạnh lẽo.

Ánh mắt cậu khóa chặt nhóm người đó, chẳng qua lời nói lại là dành cho Chu Niệm: "Cô bé ngoan, tôi nghĩ cô nên rời khỏi đây rồi."

Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo thì không cần cậu nói cô cũng rõ.

Chu Niệm cũng không khỏi bắt đầu căng thẳng: "Hạc Toại, có cần tớ báo cảnh sát giúp cậu không?"

Hạc Toại đứng thẳng lại bình thường, kéo giãn khoảng cách với Chu Niệm rồi giơ tay xoa gáy, lười biếng ngẩng đầu, ánh mắt khinh miệt quét qua mặt Chu Niệm, sau đó lạnh lùng phun ra mấy chữ: "Đừng lo chuyện bao đồng."

Giây tiếp theo, Chu Niệm nghe thấy tiếng xương cổ cậu kêu lên.

"Rắc..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play