Giọt nắng cắt ra một góc trời râm mát nơi cuối hẻm, Chu Niệm đứng trong đó, vẻ thất vọng thoáng hiện trong đôi ánh sáng trong kia nhưng vì cô đang ở trong bóng tối nên không thể hiện rõ.
Nhưng dù có rõ thì Hạc Toại cũng chẳng quan tâm, cậu lạnh lùng thôi không nhìn cô nữa, nhấc chân bước vào cổng nhà.
Cánh cổng nhà họ Hạc chậm rãi khép lại trước mắt Chu Niệm.
Hai cánh cửa gỗ đóng lại, khe hở hẹp dần từng chút, cùng với đó gương mặt khôi ngô của chàng thiếu niên cũng dần khuất trong tầm nhìn của Chu Niệm, mãi đến khi hoàn toàn không thấy gì nữa.
Trong suốt quá trình đóng cửa, Hạc Toại chẳng thèm ngước nhìn Chu Niệm lấy lần nào mà luôn giữ vẻ thờ ơ xa cách tuyệt đối.
Với Chu Niệm, cậu hoàn toàn là một pho tượng điêu khắc, một pho tượng không có máu chảy trong người, đúng là lạnh cứng thật sự.
Cô đứng đó rất lâu.
Hồi lâu sau, La Cường thật sự nhìn không nổi nữa bèn an ủi: “Chu Niệm, cậu cũng đừng buồn, cậu ta là người như thế đó.”
Chu Niệm lắc đầu: “Tớ không thấy buồn, chỉ đang suy nghĩ một chuyện thôi.”
“Chuyện gì?”
Chu Niệm nhìn kỹ mới phát hiện trên cánh cửa gỗ có rất nhiều vết mài, cô nhìn chăm chú vào một đường trong số đó rồi nói: “Tớ đang nghĩ xem rốt cuộc Hạc Toại đã phải trải qua những gì mới có thể thờ ơ đến mức đó? Một sự thờ ơ lạnh lùng tuyệt đối không thể phá vỡ.”
“Chà.” La Cường giơ tay vân vê môi dưới: “Nói thật nhé, hoàn cảnh gia đình cũ của cậu ta tệ như thế, dù cậu ta có trở thành người như thế nào tớ cũng chẳng thấy lạ.”
Gia đình cũ.
Nghe thấy từ ngữ như vậy, Chu Niệm không khỏi nhớ đến lúc Tiêu Hộ lăng mạ Hạc Toại có nói bố cậu là một con nghiện.
Lặng im vài giây, Chu Niệm hơi đắn đo mở lời: “Bố của Hạc Toại... Hút ma túy thật sao?”
La Cường thản nhiên trả lời: “Thật, chuyện này ai cũng biết mà.”
“...” Chu Niệm im lặng một hồi rồi nói: “Tớ không biết này.”
La Cường là hàng xóm sống đối diện nhà Hạc Toại từ nhỏ nên đương nhiên biết nhiều hơn người khác, cậu ấy ịn mông ngồi xuống ghế đá rồi vẫy tay với Chu Niệm: “Nào, cậu ngồi xuống đây, tớ kể cho cậu nghe chuyện này.”
Chu Niệm ngồi xuống đầu bên kia của ghế đá.
La Cường lau đi giọt mồ hôi trên trán, xong mới lên tiếng: “Bố của chó điên —”
Chu Niệm ngắt lời cậu ấy: “Cậu gọi tên của cậu ấy đi.”
Không ngờ Chu Niệm lại bảo vệ Hạc Toại, La Cường hơi sửng sốt, một suy đoán hoang đường chợt chạy tán loạn trong tâm trí cậu ấy.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Đừng nói là Chu Niệm phải lòng Hạc Toại rồi đấy nhé?
La Cường lập tức nghiêng đầu nhìn Chu Niệm, thấy nét mặt cô vẫn như bình thường, đôi mắt sáng trong và ngây thơ, thế nên cậu ấy chỉ đành nuốt ngược trở lại nghi vấn suýt buột miệng thốt ra ấy, có vẻ cậu ấy nghĩ nhiều rồi.
Chu Niệm cúi đầu, buộc miệng túi đựng thuốc thành chiếc nơ: “Rồi sao?”
La Cường thở dài: “Bố của Hạc Toại thật sự rất tệ, là một tên nghiện ma túy, bị bắt đến trại cai nghiện rất nhiều lần, ra rồi vẫn hút lại. Điều vô lý nhất không phải ông ta hút, mà là ông ta còn bảo Hạc Toại đi mua giúp ông ta.”
“Hạc Toại mua giúp ông ta?”
Chu Niệm thấy rất sốc: “Chuyện này sao có thể...”
La Cường vội nói: “Cậu nghe tớ kể hết cái đã.” Cậu ấy tặc lưỡi: “Tớ nói cậu biết nhé, Hạc Thiên Đao thật sự vô cùng tồi tệ! Lúc đó Hạc Toại mới có bốn tuổi, một đứa bé bốn tuổi chẳng hiểu gì bị rất nhiều cảnh sát đưa về tìm đến tận cửa nhà.”
...
Theo những gì La Cường kể, chuyện này đã tạo nên một trận xáo động không nhỏ tại phố Nam Thủy, lúc ấy trong hẻm đầy người vây xem, mãi đến hôm nay thi thoảng vẫn có người mang ra bàn tán, đương nhiên không phải chính mắt cậu ấy chứng kiến mà là lúc La Cường lớn hơn chút, mẹ La đã kể cho cậu ấy nghe, chuyện là như thế này —
Một hôm nọ Hạc Quảng lên cơn nghiện, người ngợm bứt rứt khó chịu như có kiến bò trong xương nhưng ngặt nỗi trong nhà lại hết hàng tồn, trớ trêu hơn nữa là dạo ấy công tác phòng chống tội phạm ma túy ở khắp mọi miền đất nước diễn ra rất lớn, bao gồm cả vùng đất nhỏ bé như trấn Hoa Doanh này, nên ông ta vốn chẳng dám mạo hiểm ra khỏi nhà.
Hạc Quảng không muốn vào trại cai nghiện thêm lần nữa, trong lúc sốt ruột đi tới đi lui trong nhà thì chợt liếc thấy bé Hạc Toại đang chơi trong sân.
Hạc Quảng lập tức bắt đầu lục tung các ngóc ngách trong nhà, gom lẻ tẻ được hai trăm đồng rồi gọi bé Hạc Toại ở trong sân đến trước mặt bảo: “Con trai ngoan, đi mua gói thuốc giúp bố.”
Bé Hạc Toại cầm tiền, đôi mắt đen láy đảo vòng: “Bố ơi, không phải mua thuốc chỉ cần mười đồng thôi sao?”
Hạc Quảng dỗ ngọt nói: “Hôm nay bố vui nên hút thuốc quý đắt tiền, con đi mau, đi mau... Nhớ kỹ, nhất định phải mua ở chỗ chú Lâm!”
Bé Hạc Toại bốn tuổi chẳng hiểu gì, nghe lời bố ngoan ngoãn cầm tiền đi ra ngoài.
Rẽ qua hai con phố đến được tiệm rượu và thuốc của chú Lâm.
Chú Lâm nhận tiền xong, đưa một gói thuốc đã gỡ đường niêm phong bằng ni lông cho cậu bé, Hạc Toại bèn ngước gương mặt nhỏ nhắn lên hỏi: “Chú Lâm ơi, hộp thuốc này đã bị mở ra rồi.”
“Cháu cứ cầm về cho bố là được.”
Chú Lâm vừa dứt câu, cảnh sát ngầm nấp trong góc tối đã ùa ra từ bốn phương tám hướng.
Cảnh sát cầm lấy hộp thuốc trong tay bé Hạc Toại mở ra xem, quả nhiên bên trong là một gói ma túy nhỏ, cảnh sát lập tức hỏi: “Bạn nhỏ, nhà cháu ở đâu?”
...
Diễn biến sau đó đều nằm trong dự đoán, bé Hạc Toại bị nhiều cảnh sát đưa về nhà, bắt Hạc Quảng giam vào trại tạm giam ngay tại chỗ, sau đó lại bị chuyển đến trại cai nghiện hai năm.
Người đàn ông họ Lâm kia cũng nhận một viên kẹo đồng vì tội buôn bán ma túy quá liều.
Còn cuộc sống của bé Hạc Toại sau câu chuyện ấy là một cuộc đời rực rỡ dần bị tô đen màu nền — Các bạn nhỏ không còn chơi với cậu bé vì người lớn đều cảnh cáo con của họ không được chơi với bé Hạc Toại, nói rằng “nhà dột từ nóc”, bé Hạc Toại bị tẩy chay tập thể trở nên ngày càng ít nói ít cười, cuối cùng biến thành một chàng thiếu niên mang gương mặt mãi mãi không xuất hiện biểu cảm đúng với độ tuổi của mình, vừa chín chắn vừa lạnh lùng.
Chu Niệm nghe hết câu chuyện này, con tim tựa như bị ai đó phủ lên một miếng bông đã hút đầy nước, ẩm ướt lạnh lẽo và nặng nề đến mức làm cô khó có thể duy trì nhịp tim ổn định.
Cô lặng người, thật lâu sau vẫn không nói gì.
La Cường vốn còn định trò chuyện với cô nhưng lại nhận được điện thoại mẹ gọi về nhà ăn cơm trưa nên chỉ đành từ bỏ ý định, chào tạm biệt Chu Niệm xong cũng vội vã trở về nhà.
Chu Niệm ngồi một mình ở đó rất lâu, sau đó tiếp tục dọn dẹp họa cụ của mình, đóng thùng lại rồi đeo bảng vẽ lên vai đứng dậy.
Cô không mang theo túi thuốc ấy rời đi mà để nó lại ở ngạch cửa nhà Hạc Toại.
Hy vọng cậu có thể dùng đến nó.
...
Tối đó, Chu Niệm nằm trên giường, bên ngoài cửa sổ là bầu trời tối đen nhạt nhòa.
Cô nằm yên bất động nhưng lại chẳng thể chìm vào giấc ngủ, cảm xúc cứ rối bời vì nghĩ về câu chuyện của bé Hạc Toại, rồi lại nghĩ về Hạc Toại chém giết đáng sợ trong con hẻm.
Những cảnh tượng có bóng hình Hạc Toại không ngừng hiện lên trong tâm trí Chu Niệm như những thước phim, trong đó có cả cảnh cô tựa sát vào lòng cậu và đôi môi sượt qua yết hầu ấy.
Hơi thở tựa như ngập tràn hương Safeguard trắng.
Khiến mặt Chu Niệm nóng bừng.
Ngay sau đó, cô sột soạt kéo chăn lên khỏi đầu che bản thân kín kẽ.
Tất cảm xúc đều được giấu kín dưới lớp chăn ấy.
-
Cuộc sống này luôn có vài tình huống ông trời xui khiến, tựa như bánh răng đã hoàn toàn lệch khỏi đường ray, được một bàn tay trong bóng tối khều nhẹ sẽ lại khớp nhau, mọi diễn biến đều sẽ trở nên hợp lý.
Kiểu ông trời xui khiến này cũng hợp để miêu tả túi thuốc Chu Niệm mua cho Hạc Toại, rõ ràng chiếc túi đựng số thuốc đã bị khước từ một cách vô tình, nhưng rồi vẫn được dùng cho vết thương của Hạc Toại.
Nếu không nói về chuyện số mệnh sắp đặt, thì đây chỉ đơn thuần là sự trùng hợp.
Mười giờ tối, Tống Mẫn Đào kết thúc một ngày bận rộn, đóng cửa tiệm mát xa trở về nhà.
Lúc vào cửa bà ấy đã bị vấp bởi thứ đồ chắn ở ngạch cửa.
Tống Mẫn Đào móc điện thoại ra rọi đèn, thấy đó là một túi ni lông buộc nơ, bên trong có bông băng thuốc đỏ và một hộp Cephalosporin.
Không biết ai đã để nó trước cửa nhà, Tống Mẫn Đào vẫn xách túi thuốc lên định vào nhà hỏi Hạc Toại.
Phòng ngủ ở tầng hai.
Căn phòng bày trí giản đơn gồm giường, tủ quần áo và một bộ bàn ghế, chỉ có nhiêu đó, vì đồ đạc quá ít nên làm căn phòng ba mươi mét vuông càng thêm trống trải.
Góc tây bắc có một phòng vệ sinh nhỏ.
Tống Mẫn Đào ở bên ngoài gõ cửa: “A Toại, ngủ chưa con?”
Hạc Toại vừa đứng trước bàn học nhỏ nói chuyện điện thoại xong, đặt điện thoại xuống hờ hững đáp lời mẹ: “Vẫn chưa.”
“Vậy mẹ vào nhé?”
“Ừm.”
Cửa được mở ra, ánh sáng trong phòng hắt lên gương mặt xinh đẹp của Tống Mẫn Đào.
Tống Mẫn Đào là một người phụ nữ đẹp, không khó để nhận ra lúc thời gian khắc vết hằn lên người bà ấy đã cố gắng nương tay hết sức có thể, gần bốn mươi nhưng bà ấy vẫn giữ được một mái tóc dày đen huyền, đôi mắt xinh đẹp ầng ậng nước và đôi môi đỏ mọng.
Lúc cười rộ lên, sẽ khiến người ta thấy dễ chịu như đắm mình trong gió xuân.
Tống Mẫn Đào tiến vào phòng, đi đến bên cạnh chiếc bàn Hạc Toại đang ngồi: “Thuốc này của con hả?”
Bà ấy đưa túi ni lông ra.
Hạc Toại vẫn đang xem điện thoại, nghe vậy bèn ngước lên lạnh lùng nhìn lướt qua thuốc trong túi: “Không phải.”
Tống Mẫn Đào thắc mắc: “Vậy sao nó ở trước cổng nhà mình?”
Dáng vẻ gầy yếu của một cô gái lướt qua trong đầu, Hạc Toại gạt đi cảm xúc, trả lời với giọng điệu bình thản: “Không biết.”
Lúc này, Tống Mẫn Đào chú ý đến tay phải bị thương của Hạc Toại, cậu vẫn chưa băng bó lại vết thương sau khi tắm nên vết cứa giữa lòng bàn tay trông rất ghê rợn.
Nhất là khi vết thương dính nước, da thịt mất đi màu máu nên có nên phô rõ sự xấu xí bị ngâm nước.
“Ôi, bàn tay này của con —” Tống Mẫn Đào xót xa kéo tay Hạc Toại nhìn tới nhìn lui: “Thằng nhóc chết tiệt con lại đánh nhau với ai nữa à?”
“Không sao ạ.”
“Vẫn cứng miệng đúng không?”
Hạc Toại mím nhẹ bờ môi mỏng, không lên tiếng.
Tống Mẫn Đào gỡ nút buộc của túi thuốc, lấy bông băng thuốc đỏ trong túi ra: “Con ngồi xuống.”
Lúc Hạc Toại nhìn dược phẩm, gương mặt của cô gái gầy yếu đó lại lóe lên trong một góc tâm trí, cậu lập tức nói: “Mẹ, không cần, hai hôm là lành thôi.”
Tống Mẫn Đào ra lệnh: “Con ngồi yên cho mẹ.”
Hạc Toại: “...”
Và thế là Hạc Toại đã sử dụng số thuốc Chu Niệm mua trong tình huống như vậy đấy.
Lúc dung dịch thuốc màu nâu rưới lên vết thương, cơn đau nhói nóng rát chạy dọc dây thần kinh xộc lên não, đột nhiên Hạc Toại nghe Tống Mẫn Đào nói với cậu trong cơn đau rát kéo dài ấy rằng: “A Toại à, đi học lại nhé.”
Bầu không khí chợt cứng đờ sau câu nói ấy.
Hạc Toại giữ im lặng với gương mặt vô cảm, mắt cũng không chớp.
Tống Mẫn Đào quan sát nét mặt của cậu, tiếc là không nhận ra được điều gì, ít ra thì trong khoảnh khắc này, bà ấy không nhận ra bất kỳ dao động cảm xúc nào trên gương mặt ấy.
“A Toại à, con —”
“Mẹ.” Giọng điệu Hạc Toại nhạt nhẽo: “Con buồn ngủ rồi.”
Thấy vậy, Tống Mẫn Đào chỉ đành nuốt ngược câu mình muốn nói vào lại, băng bó vết thương giúp Hạc Toại xong bèn lặng lẽ rời khỏi phòng.
Hạc Toại nằm xuống giường, kê tay dưới đầu, nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng thở dài nặng nề của mẹ.
Đôi mắt lạnh lùng của cậu chợt lay động, cuối cùng vẫn chậm rãi nhắm lại.
Đèn đã tắt, thế giới xung quanh chìm trong bóng tối.
Cậu cũng thế.
Chìm trong bóng tối.
-
Trong giờ tự học sáng thứ hai, chủ nhiệm lớp đưa một gương mặt xa lạ tiến vào lớp, đó là một bạn nữ mũm mĩm, để tóc bob, đeo mắt kính đen, đôi má còn tô điểm vài nốt tàn nhang.
Ấn tượng đầu tiên là kiểu người không có gì thu hút, vứt trong đám đông thì sẽ mờ nhạt mất dạng ngay.
Bạn nữ rất rụt rè đứng ở một bên bục giảng.
Ánh mắt của các bạn học đều toát lên sự tò mò, trong cuộc sống cấp ba vô vị này, một ít sóng gợn cũng sẽ làm họ thấy thú vị.
Chu Niệm im lặng ngồi tại vị trí kế cửa sổ ở hàng hai, bên ngoài cửa sổ là sân bóng rổ bao quanh bởi những hàng cây bạch dương.
Chu Niệm chỉ ngước lên nhìn xong lại tiếp tục cúi đầu chép lại bài toán làm sai.
Cô không thích hóng chuyện.
Trên bục giảng vang lên tiếng hắng giọng của giáo viên chủ nhiệm, cả lớp đã quen.
Giáo viên chủ nhiệm phải hắng giọng trước mỗi khi nói chuyện này tên Ngô Văn, thân hình vừa lùn vừa gầy, mặt chữ quốc, trông có vẻ cù lần không thông minh, đi đứng thong dong rất nho nhã nhưng lưng hơi gù.
Có bạn nam lén đặt biệt danh cho Ngô Văn là: Đà điểu thanh lịch.
Ngô Văn hắng giọng xong bèn nói: “Đây là học sinh chuyển trường mới đến lớp chúng ta, nào, em tự giới thiệu chút đi.”
Giọng của bạn nữ rất nhỏ, cứ như mắc chứng sợ đám đông nghiêm trọng nào đó: “Mình tên Mạc Nại.”
Mạc Nại?
Có cùng phát âm với họa sĩ người Pháp Monet.
Cái tên này đã thu hút sự chú ý của Chu Niệm, cô bèn vô thức ngước lên nhìn thêm vài lần.
Mạc Nại được sắp xếp ngồi cạnh Chu Niệm, lúc đi về chỗ trông thấy Chu Niệm, mặt cô ấy ngơ ra thấy rõ, đó là biểu cảm khi một bạn nữ gặp được một bạn nữ xinh đẹp đến mức bị hớp hồn mới có.
Chu Niệm không hiểu được vẻ mặt của Mạc Nại nhưng vẫn thân thiện cười mỉm.
Mạc Nại cũng thẹn thùng cười mỉm đáp lại.
Giờ tự học kết thúc.
Lớp học trong giờ ra chơi là một cái lồng hấp, vừa ồn vừa nóng.
Trước bàn của Chu Niệm là một đám học sinh vây quanh, nhưng họ không vây quanh cô mà vây quanh bạn học mới đến.
Tò mò bạn học mới này đến từ đâu?
Giờ đang sống ở đâu trong trấn?
...
Chu Niệm cúi đầu chép đề, thỉnh thoảng bên tai lại vang lên câu trả lời nhỏ nhẹ của Mạc Nại, cô ấy nói mình chuyển đến từ trường cấp ba ở Kinh Phật, giờ đang sống ở ngõ Bắc Thanh.
Kinh Phật, đó là một thành phố lớn phồn hoa.
Tại sao cô ấy không học cấp ba ở thành phố lớn mà lại chuyển đến một thị trấn nhỏ chứ? Còn chuyển đến sau khi đã khai giảng hơn một tháng nữa.
Tuy Chu Niệm thấy thắc mắc trong lòng, nhưng cũng không hỏi thẳng ra như đám người loi choi đó.
Bạn nữ ngồi bàn trước tên Hàn Thanh quay người lại hỏi: “Bạn học mới, cuối tuần này là sinh nhật tớ, bọn tớ tổ chức một bữa tiệc ăn cơm karaoke, cậu đi chung nhé?”
Mạc Nại bảo sao nghe vậy đáp: “Được, được chứ.”
Hàn Thanh nhìn lướt qua Chu Niệm, trề môi dưới rồi lại nhanh chóng quay lên.
La Cường cũng ở trong đám người hóng hớt đó, thấy vậy bèn hỏi Hàn Thanh ngay: “Ê, cậu rủ tất cả mọi người, sao lại không rủ Chu Niệm chứ?”
Chu Niệm khựng lại, lòng thầm than bất ổn.
Quả nhiên, ngay sau đó là câu nói quái gở phát ra từ miệng Hàn Thanh: “Không phải tớ không rủ Chu Niệm mà là tớ nào dám rủ bạn ấy. Tránh việc mẹ Chu Niệm lại chạy đến phòng karaoke, nói ra mấy câu mất hứng trong lúc mọi người đang chơi hăng máu — “Chu Niệm nhà tôi khác với đám cô cậu, nhưng lại bị đám nhóc ham chơi như cô cậu làm lỡ tiền đồ.” La Cường, đổi là cậu nghe mấy câu kiểu vậy, cậu còn dám rủ Chu Niệm đi nữa không?”
“...” La Cường bị oán hận đến nghẹn họng cạn lời.
Chu Niệm nghe hết những câu nói đó nhưng vẫn rũ mắt tập trung, không phản ứng gì.
Cũng chẳng phải lần đầu cô nghe những lời lẽ như vậy.
Hàn Thanh lại bổ thêm nhát dao: “Thi tháng đợt này Chu Niệm lại đứng nhất đó, lỡ lần sau không đạt hạng nhất, chẳng phải mẹ bạn ấy lại trách chúng ta rủ bạn ấy ra ngoài chơi à? Các cậu nói có đúng không?”
Rất nhiều bạn nữ đều hùa theo đồng tình.
Chu Niệm đã quen những chuyện như thế này, cô chính là sự tồn tại bị tẩy chay trong trường học, xưa nay đều một mình một cõi, chỉ làm bạn với cọ vẽ và tranh.
Tình trạng ban đầu vốn không nghiêm trọng như bây giờ, chỉ là có bạn nữ khác không thích Chu Niệm, không chịu trò chuyện nhiều với cô thôi.
Nguyên nhân rất đơn giản: Chu Niệm quá xuất sắc hoàn hảo.
Ngoại hình xinh xắn ngây thơ, thường xuyên đạt nhất khối, còn có tài hội họa, thậm chí trường học còn dành riêng một phòng học làm phòng tranh riêng cho Chu Niệm.
Thế nhưng ở bất kỳ nơi đâu, người quá xuất sắc hoàn hảo cũng sẽ khó hòa hợp, nhất là sau khi Nhiễm Ngân chạy đến quậy bữa tiệc sinh nhật của bạn học, từ đó không còn ai bằng lòng làm bạn với Chu Niệm nữa.
Các bạn nữ tụm năm tụm bảy thành nhóm nhỏ nói xấu sau lưng Chu Niệm, có khi còn nói chuyện quái gở thẳng mặt, chẳng hạn như lúc này đây. Dần dà, Chu Niệm chỉ có thể cách xa các bạn, cô độc một mình.
Cũng may chuông vào học đã vang, Chu Niệm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, lấy sách toán và vở bài tập trong hộc bàn ra chuẩn bị vào tiết.
Đến giờ cơm trưa, bạn cùng bàn Mạc Nại quăng ra nhánh ô liu tình bạn, chủ động hỏi cô có muốn đến căn tin ăn cơm chung không.
Nhưng tiếc là Chu Niệm chưa từng ăn cơm ở căn tin trường học.
“Ngại qua, tớ phải về nhà ăn.” Chu Niệm dịu dàng.. trả lời, mỗi thứ cô cho vào miệng đều phải được hoàn thành trong sự giám sát của Nhiễm Ngân.
Tự do ăn uống là điều viển vông.
Chu Niệm nhận thấy sự thất vọng trên mặt Mạc Nại, cũng có thể đoán ra chắc hẳn cô ấy đã phải dũng cảm lắm mới chủ động bắt chuyện với mình, bèn nói: “Sau này tan học buổi tối mình về chung nhé, tớ nghe cậu nói cậu cũng ở ngõ Bắc Thanh.”
Mạc Nại vui vẻ trở lại, ngại ngùng mỉm cười: “Được chứ, hì hì.”
...
Trường cấp ba thị trấn có quy mô không lớn, toàn hệ thống có tổng cộng hai trường, tất cả cơ sở hạ tầng đều đơn sơ và cũ kỹ, thậm chí sân bóng rổ còn không được trải nhựa mà là đất cát bùn, hễ có bạn nam chơi bóng là mồ hôi và tuổi trẻ đều hòa lẫn trong đống cát bụi mịt mù đó.
Băng qua sân bóng rổ chính là cổng trường, Chu Niệm đi men theo hàng cây bạch dương sừng sững, trước mặt cũng có hai bạn nữ về nhà ăn cơm trưa.
Có bạn sống ở gần trường cũng sẽ chọn về nhà ăn cơm.
Ngõ Bắc Thanh không gần trường cấp ba thị trấn, đi bộ mất nửa tiếng, chỉ là Chu Niệm không hề được lựa chọn mà thôi.
Các bạn nữ phía trước đang trò chuyện, Chu Niệm nghe thấy cái tên Hạc Toại được nhắc đến.
“Ôi quả là ông hoàng nhan sắc, đẹp trai chết đi được.”
“Tiếc là cậu ấy học hết học kỳ một lớp 10 đã nghỉ học, nên không gặp ở trường.”
“Lông mày của cậu ấy vừa đen vừa rậm, nghe nói con trai như thế ấy lắm.”
“Ấy?”
“Không hiểu thì thôi hahaha.”
“Cậu nói đi mà!”
“Rất được đó.”
...
Mới đầu Chu Niệm còn không hiểu, lúc hiểu rồi thì cũng chưa hiểu hết hoàn toàn, nhưng ít nhiều cũng hiểu được ý cấm kỵ trong đó, thế là gương mặt chợt nóng bừng, bị ánh nắng chiếu vào như sắp bốc cháy tới nơi.
Cô lập tức tăng tốc, đi lướt qua hai bạn nữ ấy ra khỏi cổng trường.
Về lời đồn Hạc Toại nghỉ học, Chu Niệm từng nghe rất nhiều phiên bản.
Có người nói cậu đánh người ở trường, trường học gây áp lực bị buộc thôi học; Có người nói cậu cứ trốn học mãi, trốn nhiều quá nên quyết định làm đơn thôi học luôn; Có người nói bản thân cậu không muốn đi học, chỉ muốn lêu lổng lông bông bên ngoài.
Chỉ là trong hàng tá phiên bản như thế, không biết cái nào mới là thật.
Chu Niệm thấy cậu bí ẩn thật sự.