Hôm nay là sinh nhật hai mươi hai tuổi của Chu Niệm.

Không có bánh sinh nhật, không có quà, chỉ có chuyến xe chen chúc đầy mệt mỏi.

Chiếc xe lửa màu xanh da trời kiểu dáng cũ đã tốn hết ba mươi tám tiếng đồng hồ để đưa Chu Niệm từ một thị trấn ở phía Nam đến đô thị phồn hoa như Kinh Phật.

Chu Niệm chen chúc giữa đám đông để ra khỏi khoang xe, bên tai vang vọng lại tiếng bánh xe va vào đường sắt, cho dù hai chân cô đã đứng vững trên mặt đất rồi nhưng cảm giác chòng chành ấy vẫn không bớt đi chút nào.

Bên ngoài là ánh nắng mặt trời chói chang, nóng hừng hực, mặt đất bị hun nóng đến mức bốc lên những làn khói xanh như vỏ cua.

Nhiễm Ngân kéo Chu Niệm vào trong mái che đứng, đặt vali ngay bên cạnh cô: “Môi con khô đến nứt ra, chảy máu rồi kìa, mẹ đi mua nước, con đứng đây trông đồ đạc đấy nhé.”

Chung Niệm yên lặng đứng đó, đôi môi trắng bệch ứa ra những đường máu tươi.

Nhiễm Ngân lấy điện thoại ra gọi: “Alo, Trung tâm Sức khỏe tinh thần Kinh Phật đúng không?”

“…”

“À đúng rồi, tôi là mẹ của Chu Niệm. Tôi lấy số cho Chu Niệm, đặt lịch khám bác sĩ Vương, chúng tôi đã đến Kinh Phật rồi.”

Nhiễm Ngân nói được một lúc rồi đi ra xa chỗ Chu Niệm.

Chu Niệm đứng yên ở đó, mắt nhìn về phía xa xăm, nhìn chằm chằm vào những tòa nhà cao tầng đan xen nhau ở bên kia đường, quang cảnh hoàn toàn khác với trấn Hoa Doanh.

Trấn Hoa Doanh không có những tòa nhà cao tầng khiến người ta phải ngẩng cao đầu đến mỏi cả cổ mới nhìn thấy được như thế, nơi đó chỉ có những bức tường trắng, những mái nhà lợp bằng ngói, những con đường lát đá xanh ẩm ướt vào mùa mưa, những quán trà, sân khấu kịch mang đậm hơi thở nhân gian bình dị.

Trên màn hình nằm trên tòa nhà cao tầng kia đang phát đoạn quảng cáo của một thương hiệu xa xỉ.

Chu Niệm ngẩng đầu lên, trùng hợp nhìn thấy màn hình ấy.

Lúc Chu Niệm nhìn rõ được gương mặt xuất hiện trên đoạn quảng cáo thì như muốn ngừng thở, bên tai vang vọng lại tiếng đường sắt va đập vào nhau nghe rất nặng nề.

Trong đoạn quảng cáo sinh động, đầy màu sắc kia là gương mặt của một người đàn ông trông vô cùng ưa nhìn.

Đối phương để đầu đinh, đôi mắt trong veo, phần xương hàm đầy sắc sảo.

Anh đưa chiếc đồng hồ cao cấp đeo trên cổ tay về phía ống kính, những ngón tay thon dài, dưới lớp da mỏng kia hiện lên những mạch máu màu xanh nhạt và gân tay hơi nổi lên.

Chu Niệm nghẹn ngào, do ngẩng quá lâu nên cổ bắt đầu tê nhức.

Ống kính đưa lại gần, gương mặt tuấn tú của chàng trai ấy cũng ngày một được phóng to, làm nổi bật lên đôi mắt đen tuyền, lạnh lùng.

Đôi mắt một mí với độ nhận diện cực cao, không một vết chân chim nhưng lại sâu thẳm như đôi mắt của người từng trải.

Chu Niệm đứng từ xa ngắm nhìn anh, dường như thứ đang ngăn cách hai người họ không phải chỉ một lớp màn hình mỏng mà là trăm sông nghìn núi.

Cô đứng vậy một hồi lâu.

Dòng người trước mặt cô cứ thay hết tốp này đến tốp khác.

Chu Niệm ủ rũ rời mắt đi, rũ mắt xuống, hít sâu một hơi cố ép mình phải bình tĩnh lại.

Lúc cô nhìn lên lần nữa cô như chết trân tại chỗ.

Cô nhìn chằm chằm vào một bóng lưng.

Trong dòng người qua lại không ngớt kia, bên cạnh một gánh hàng rong có một người đàn ông đứng đưa lưng về phía Chu Niệm, bóng lưng người đó cao gầy, vai rộng, chân dài.

Người đó để kiểu tóc đầu đinh, màu đen, cô có thể nhìn thấy rõ phần xoáy ngược trên đỉnh đầu đối phương.

Âm thanh xung quanh nhỏ dần, ngay cả tiếng va chạm ầm vang của đường sắt ở ngay bên tai cũng dần không nghe thấy nữa.

Chỉ có tiếng tim đập thình thịch là còn vang vọng bên tai Chu Niệm.

Trước ngực ông chú bản địa đứng bên cạnh Chu Niệm có treo một tấm bìa cứng, trên đó viết “Khách sạn một đêm giá năm mươi tệ, có nước nóng, điều hoà”, ông chú ấy gân cổ lên hết, còn chèo kéo hành khách vừa xuống đến trạm.

Nhưng Chu Niệm lại không nghe rõ được tiếng rao của ông chú đó nữa, âm thanh ấy ngày một xa dần.

Đến cuối cùng, thế giới của Chu Niệm dẫn trở nên tĩnh lặng.

Chu Niệm bị ý thức thôi thúc phải nhấc chân lên, cô loạng choạng mất một lúc, đụng vào chiếc vali màu đỏ bên cạnh.

Chu Niệm không thèm quan tâm đến chiếc vali đang nằm ngã lăn ra đất, cô nhấc chân lên bước ra khỏi mái hiên, đứng giữa ánh mặt trời chói chang.

Ánh nắng chói lòa cả mắt.

Chu Niệm có cảm giác mắt mình như đang bị thiêu đốt, cô chỉ có thể híp mắt rồi đưa tay lên đặt trước mắt.

Chu Niệm như đang đi giữa dòng đại dương mênh mông nóng rực, còn dòng người ngoài kia là những đàn cá, cô cứ lượn lờ qua từng con, từng con một.

Càng ngày cô càng tiến gần hơn đến nó.

Bóng lưng của người đàn ông đó ở ngay trước mắt cô.

Chu Niệm đi không vững lắm, cô hệt như một bóng ma lạc lõng, phiêu dạt giữa dòng người qua lại, chỉ một đoạn đường ngắn thôi mà đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực của cô.

Cô thở hổn hển, hơi thở hoàn toàn rối loạn.

Chu Niệm dừng lại phía sau người đàn ông đó.

Tiếng tim đập cứ thình thịch bên tai, Chu Niệm lên tiếng, lúc mở miệng ra thì không ngờ giọng nói của mình lại run đến mức dữ dội như thế:

“… Hạc Toại?”

Người đàn ông bỏ tay vào túi, biếng nhác đứng đó, nghe có người gọi mình thì quay người lại.

Và rồi bắt gặp ngay ánh mắt của Chu Niệm.

Hai người họ nhìn nhau, Chu Niệm nhìn thằng vào đôi mắt sáng ngời của người đàn ông ấy.

Thế giới của cô lại tiếp tục chìm vào sự tĩnh lặng.

Người đàn ông ấy đeo một chiếc khẩu trang màu đen, chỉ để lộ ra đôi mắt.

Nhưng cũng chính nhờ vào đôi mắt này mà Chu Niệm mới dám chắc mình không nhận nhầm người.

Cho dù cả đời này cũng không.

Đôi mắt một mí, đuôi mắt khẽ nhếch lên cao, lúc nhìn người khác thì luôn lạnh lùng.

Chu Niệm hoảng loạn, không dám tin anh sẽ xuất hiện trước mặt mình trong tình huống như thế.

Cùng lúc đó, màn hình trên tòa nhà cao tầng phía sau người đàn ông đó vẫn còn đang phát đoạn quảng cáo đồng hồ đeo tay.

Hai gương mặt giống hệt nhau xuất hiện cùng một lúc.

Không khác gì nhau cả.

Chu Niệm bị ảo giác vây lấy.

Cô không thể phân biệt rõ được nữa, rốt cuộc đây là thực hay mơ đây?

Chu Niệm từ từ bỏ tay xuống, mặc cho ánh mặt trời chói mắt kia rọi thẳng vào mắt mình khiến nó nhức nhối.

Cô không quan tâm được nhiều như vậy nữa.

Cô chỉ muốn hỏi đối phương điều đã vướng mắc trong lòng mình suốt bốn năm nay: “Tại sao hôm đó cậu lại không đến?”

Người đàn ông đó nhìn xuống, ánh mắt lúc nhìn cô cực kỳ thờ ơ và xa cách, thậm chí còn hơi nhíu mày lại.

“Hửm?”

Phản ứng của anh cứ như hoàn toàn nghe không hiểu cô đang nói gì vậy.

Chu Niệm không thể kìm chế được cơ thể đang run lên bần bật của mình nữa, cô đang đứng giữa trời nắng chang chang mà lại run như thể một kẻ lang thang đầu đường xó chợ, không có quần áo giữ ấm trong ngày đông lạnh lẽo, nhưng cô vẫn lặp lại câu hỏi đó: “Tại sao hôm ấy cậu lại không đến?”

Cô đã đứng ở trạm xe lửa đợi suốt một đêm.

Chính anh đã nói sẽ đưa cô rời khỏi đây.

Là chính miệng anh đã nói mà ——

Niệm Niệm, tớ sẽ đưa cậu ra khỏi thị trấn nhỏ bé này.

Hai hàng chân mày của người đàn ông đó nhíu chặt hơn, giọng nói trầm thấp vọng ra khỏi chiếc khẩu trang màu đen: “Cô nói gì cơ?”

Khóe mắt Chu Niệm đỏ hoe, nước mắt lập tức chực trào.

Cho dù có là thế thì ánh mắt của người đàn ông đó vẫn thờ ơ như thế, nhưng rõ ràng trước đây… Trước đây anh là người không đành lòng nhìn thấy cô khóc nhất mà.

Chu Niệm còn chưa kịp nói tiếp thì một đám đông không biết từ đâu ra chợt ùa về phía này.

Có người thì vác máy quay trên vai, có người thì giơ cao tấm hắt sáng lên, một biển người ùn ùn kéo đến, vây chặt xung quanh cô. ( app truyện TᎽT )

Một người đàn ông mặc bộ vest trắng đưa micro đến trước mặt Chu Niệm, nhiệt tình hỏi han: “Xin hỏi chị gái xinh đẹp đây, bằng cách nào mà cô vừa nhìn là đã có thể nhận ra Hạc Toại ngay thế?”

Chu Niệm vẫn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra thì đã nằm trong tầm ngắm của những chiếc máy quay kia rồi.

Vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.

Người đàn ông mặc đồ vest trắng giải thích: “Đây là hoạt động roadshow ngoài trời của bộ phim “Trú Xuân”, nam chính Hạc Toại của chúng tôi sẽ cải trang thành người bình thường, xem thử phải mất bao nhiêu thời gian để người đi đường nhận ra anh ấy.”

Micro vẫn đang được chìa ra trước mặt cô: “Chị đẹp nhận ra Hạc Toại nhanh như thế, chắc chắn là người hâm mộ của anh ấy đúng không?”

Từ đầu đến cuối ánh mắt của Chu Niệm vẫn dính chặt lấy anh, chưa từng nhìn đi nơi khác, cô bình tĩnh phủ nhận: “Tôi không phải người hâm mộ của anh ấy.”

Bầu không khí lập tức trở nên gượng gạo.

Người đàn ông mặc đồ vest trắng cười trừ để làm dịu bầu không khí, cậu ta nhìn Chu Niệm, phát hiện ra ánh mắt của Chu Niệm không bình thường cho lắm nên mới do dự quay sang hỏi Hạc Toại: “Hai người quen nhau sao?” 

Cậu ta khựng lại một chút rồi lên tiếng nhắc nhở: “Anh tháo khẩu trang ra trước đi, nóng lắm.”

Hạc Toại đưa tay lên, ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng cầm lấy dây đeo của khẩu trang, kéo ra một cách tùy tiện.

Chiếc khẩu trang màu đen của anh tuột xuống.

Những cô gái trẻ tuổi gần đó hét toáng lên khiến người ta phải đinh tai nhức óc.

Gương mặt người đàn ông đó lạnh lùng cao ngạo, đường nét khuôn mặt sắc sảo, làn da trắng trẻo như phát sáng khi đứng dưới ánh mặt trời.

Ánh nắng rọi nghiêng xuống.

Gương mặt nửa sáng nửa tối trông cực kỳ anh tuấn. 

Anh tiện tay móc khẩu trang vào giữa ngón tay, liếc nhìn Chu Niệm, chầm chậm thốt ra hai chữ: “Không quen.”

Hai chữ đó như một trái bom bay thẳng vào tai Chu Niệm.

Khiến mọi thứ đều nổ tan thành.

Chỉ còn lại một mình cô với sự suy sụp.

Chu Niệm phát hiện trên cổ người đàn ông ấy có một sợi dây mảnh màu đen, cô không thèm quan tâm hiện trường lúc này có bao nhiêu bảo vệ cường trắng, xông thẳng về phía trước, áp sát mặt Hạc Toại, nhanh chóng đưa tay ra nắm chặt lấy sợi dây màu đen trên cổ.

Đây là tình huống bất ngờ, nếu nghiêm trọng hơn thì có thể xem là sự cố.

Mọi người chưa kịp phản ứng lại thì Chu Niệm đã nắm chặt lấy món trang sức treo trên sợi dây nằm bên trong cổ áo anh.

Đó là một chiếc răng người.

Chiếc răng trắng tinh được bao bọc lại bằng những sợi bạc mảnh, vẫn còn giữ được hình hài ban đầu.

“Cậu nói cậu không quen tôi.” Nước mắt Chu Niệm chảy ngày một nhiều hơn: “Vậy tại sao cậu lại dùng răng khôn của tôi làm thành trang sức để đeo?”

Đây là chiếc răng khôn mà cô nhổ vào năm mười bảy tuổi, sau đó được chính tay anh dùng làm thành vòng cổ để đeo.

Ngay cả lúc tắm còn không dám tháo xuống, huống hồ là lúc bình thường.

Bốn năm trôi qua, anh vẫn như thế.

Hạc Toại sững người, cúi đầu nhìn xuống sợi dây chuyền răng khôn mà Chu Niệm đang cầm chặt trong lòng bàn tay.

Mí mắt của người đàn ông ấy cụp xuống, hàng lông mi dài che đi những cảm xúc không tên tận sâu trong đôi mắt mình.

Cùng lúc đó Chu Niệm bị một bảo vệ có thân hình cường tráng kéo ra, bảo vệ không cần dùng hết sức, chỉ cần kéo nhẹ một cái là cô đã lảo đảo rồi ngã xuống đất.

Chiếc răng khôn rơi ra khỏi ngón tay trắng bệch của Chu Niệm, quay lại cổ của người đàn ông ấy.

Chu Niệm ngồi dưới đất với bộ dạng nhếch nhác, mặt đầy nước mắt, thu hút vô số ánh mắt và những lời bàn tán xung quanh.

“Trời ơi, cô gái này gầy quá…”

“Hình như tinh thần cũng không được bình thường cho lắm.”

“Người bình thường sẽ ra tay với Hạc Toại sao? Hơn nữa còn thô lỗ đến vậy.”

Trong mắt những người đang đứng vây xung quanh, Chu Niệm đã gầy đến mức không thể chấp nhận được, trông cô như một bộ xương khô được phủ lớp da mỏng bên ngoài, không hề có chút cơ và mỡ nào.

Làn da cô tái nhợt, hai gò má hõm sâu vào trong, cánh tay và cổ nổi đầy gân xanh.

Do thân hình quá gầy gò khiến chiếc váy liền thân màu trắng mà Chu Niệm đang mặc trên người trông rộng thùng thình, mặc dù đây đã là size nhỏ nhất.

Cơ thể dập dìu trong làn váy, bên trong trống rỗng không có gì.

Trông rất giống một nhành hoa nhài héo hon, khô cằn, thiếu dinh dưỡng.

Nhiễm Ngân chen chúc xuyên qua đám đông, tay còn đang cầm chai nước suối vừa mua, bà ta cũng đã nhìn thấy Hạc Toại đang đứng giữa vòng vây của mọi người, được mọi người ân cần hỏi thăm xem lúc nãy có bị dọa sợ không?

Người đàn ông đó thờ ơ đáp lại rằng mình không sao, đầu thì vẫn cúi xuống nhìn vào chiếc răng khôn kia, hình như đang suy nghĩ gì đó.

Nhiễm Ngân bước nhanh đến cạnh Chu Niệm rồi ngồi xuống, vừa đưa tay đỡ cô dậy vừa xin lỗi: “Thật ngại quá, tinh thần con gái tôi không ổn định cho lắm.”

Bình thường, Chu Niệm chỉ cần ngồi trên ghế cứng hoặc nằm giường cứng thì cũng đã đau đớn rồi, huống hồ là ngã mạnh như thế chứ.

Cơ thể cô run lên bần bật, lung lay như sắp sụp đổ.

Được Nhiễm Ngân đỡ lấy, Chu Niệm mới có thể chèo chống cơ thể gầy gò đang run rẩy của mình để đứng dậy.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Người dẫn chương trình mặc đồ vest trắng tiến lên phía trước, hòa giải tình hình với vẻ mặt áy náy: “Chị đẹp à, ngại quá, bảo vệ của chúng tôi hơi nặng tay chút. Nhưng cô là người nhận ra Hạc Toại đầu tiên cho nên cô có thể chụp chung với Hạc Toại, cô có muốn chụp một tấm không? Cơ hội hiếm hoi lắm mới có được đấy nhé!”

Khuỷu tay và đầu gối của Chu Niệm đều bị trầy, đang ứa máu, chiếc đầm trắng dính đầy đất cát, cô liếm nhẹ đôi môi khô đến nứt nẻ của mình, nếm được vị máu tanh, đôi mắt nhìn về phía Hạc Toại đỏ ửng lên, giọng điệu nghe rất kiên quyết:

“Tôi không cần.”

Người đàn ông mặc vest trắng sượng trân, lại phải cứu nguy cho sự lúng túng này nữa rồi.

Chu Niệm không hiểu nổi.

Hóa ra chụp hình với anh đã trở thành một chuyện hiếm lắm mới có được rồi sao?

Vậy những bức ảnh thân mật chụp cùng anh được lưu trong điện thoại cô, có phải chúng cũng rất hiếm không.

Đúng là buồn cười.

Chu Niệm đứng yên tại chỗ, hệt như một bộ xương khô có thể rụng rời bất cứ lúc nào, đôi mắt tối tăm không chút ánh sáng: “Hạc Toại, tôi chỉ muốn hỏi anh, anh…”

“Đừng hỏi nữa!”

Nhiễm Ngân nhíu mày lại, kéo lấy cánh tay Chu Niệm rồi hét lớn: “Đi thôi! Mau đi đi!”

Đôi mắt lạnh tanh của người đàn ông đó liếc nhìn sang đây.

Chu Niệm bị kéo đi nên loạng choạng đứng không vững, như có một cơn gió mạnh đang muốn cuốn cơ thể cô đi nhưng cô lại cứ nhất quyết cố chấp dùng sức lực nhỏ bé của mình để chống lại, cô đứng yên ở đó, nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, nghẹn ngào hỏi:

“Có thật là cậu không quen tôi không?”

Ánh dương loá mắt rọi từ trên cao xuống, bao phủ lấy gương mặt anh, người đàn ông kia đứng dưới ánh nắng chói chang nhưng vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh lùng của mình.

Bao gồm cả đôi mắt kia cũng thế, vẫn duy trì sự bình tĩnh, không một gợn sóng, cũng không chút ấm áp gì.

Ngay sau đó Hạc Toại rời mắt đi, không nhìn cô thêm lần nào nữa.

Chu Niệm cũng không làm hành động gì quyết liệt, mặc cho Nhiễm Ngân kéo cơ thể mình ra khỏi đám đông kia.

Thế giới bắt đầu ồn ào trở lại như dáng vẻ vốn có của nó.

Chu Niệm hoa mắt chóng mặt, khom người ngồi thụp xuống, hai bên xương bả vai nhô cao lên như mọc lên hai cái cánh nhỏ.

Cô bắt đầu nôn mửa dữ dội nhưng do dạ dày trống rỗng nên chỉ có thể nôn khan, vừa nôn vừa khóc.

Trước khi mất đi ý thức, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô ——

Hạc Toại đã quên cô mất rồi.

--------------------

Mùa hè đến rồi, Chu Niệm và Hạc Toại cũng đến rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play