Diễn biến ngày hôm đó vừa kỳ lạ vừa pha lẫn màu sắc kịch tính. Chu Niệm không rời đi ngay, Hạc Toại cũng không liếc nhìn cô lấy một cái.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung chốc lát rồi lại nhanh chóng rời đi.
Cậu là người quay đi chỗ khác trước, vẻ mặt hờ hững.
Đến khi hoàn hồn lại, Chu Niệm có chút chột dạ cúi đầu, nhận ra ngón tay mình đang nắm chặt quả quýt, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Nếu cậu nhìn cô thêm một giây nữa, chắc chắn cả người cô sẽ ướt đẫm mồ hôi mất.
Hạc Toại cầm cái xẻng đứng dậy, đôi chân dài bước lên một bước, thoải mái nhảy xuống từ nắp capo xe bán tải.
Ngay khoảnh khắc người cậu còn ở trên không, phần lưng chiếc áo phông trắng của cậu bị gió thổi phồng lên phát ra tiếng phần phật, tạo nên đường cong tràn đầy sức sống của cậu thiếu niên.
Hạc Toại vững vàng đáp xuống đất, xoay người trả xẻng lại quầy hàng của cửa hàng kim khí rồi ngẩng đầu nói với ông chủ: "Cảm ơn."
Ông chủ cửa hàng kim khí chứng kiến toàn bộ quá trình, đến thở mạnh cũng không dám, nghe vậy cũng chỉ cứng đờ gật đầu.
Chu Niệm vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng dáng thiếu niên nhỏ dần trong đáy mắt.
Hoàn toàn không thể rời mắt.
Từ trước đến nay Chu Niệm chưa bao giờ qua lại với dạng người như Hạc Toại.
Dạng người như Hạc Toại là dạng người như thế nào ư?
Cô cũng không nói rõ được, chỉ có thể cố gắng miêu tả một cách mơ hồ: Khí chất trên người cậu vô cùng u ám và lạnh lùng, cũng vô cùng đặc biệt. Cậu đứng giữa đám đông giống như một con sói bị ném vào đàn cừu vậy, xung quanh toàn là sự ôn hòa thuần khiết, bộ lông trắng muốt, không tìm thấy một chút ác ý nào, chỉ có cậu là máu me be bét, toàn thân đen kịt, ẩn mình trong bóng tối chuẩn bị tàn sát tứ phương.
Đối với Chu Niệm thì khí chất trên người Hạc Toại vừa mang lại cho cô cảm giác rất xa lạ, vừa cực kỳ thu hút.
Khiến cô không nhịn được mà nhìn đi nhìn lại.
Lúc này Hạc Toại vẫn còn ở đầu đường. Cậu đứng ngược chiều cậu sáng mặt trời nên khuôn mặt trở nên mờ ảo nhưng đường nét cơ thể gầy gò sắc bén lại được tôn lên.
Cậu cúi đầu xuống, dường như đang nhìn thứ gì đó.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Ánh mắt Chu Niệm trượt xuống bên dưới theo ánh mắt cậu. Bấy giờ cô mới phát hiện ra cậu đang nhìn lòng bàn tay mình, nhưng khi nhìn rõ thì cô lại không khỏi hít sâu một hơi.
Chỉ thấy một mảnh thủy tinh vỡ đang xuyên qua lòng bàn tay Hạc Toại.
Một nửa mảnh thủy tinh lộ ra ngoài không khí, một nửa còn lại cắm sâu vào da thịt, phần cạnh sắc bén nhuộm đầy máu tươi.
Chỉ nhìn thôi cũng thấy đau đớn tột cùng.
Chu Niệm là người cực kỳ sợ đau, không chịu được khi thấy cảnh tượng này. Cô lập tức nhíu chặt mày.
Bàn tay Hạc Toại vẫn đang chảy máu, màu đỏ chói mắt rơi xuống mặt đường lát đá.
Tí tách...
Dưới cậu nắng mặt trời, những giọt máu tươi phản chiếu ra mấy tia sáng đỏ.
Mặt Hạc Toại không chút biểu cảm giơ tay kia lên, ngón tay thon dài kẹp lấy hai bên mảnh thủy tinh vỡ.
Tim Chu Niệm thắt lại, nhìn động tác của cậu không cả chớp mắt. Chẳng lẽ cậu muốn cứ thế mà rút mảnh thủy tinh vỡ ra khỏi thịt ư?
Sẽ đau đến mức nào đây...
Toàn thân Chu Niệm nổi đầy da gà.
Giây tiếp theo, Hạc Toại không chút do dự rút mảnh thủy tinh dính máu ra khỏi thịt, ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái.
"Sh..." Chu Niệm không đành lòng nhíu chặt mày, hít một hơi thật sâu.
Chắc chắn là đau thấu tim gan.
Sao cậu có thể làm một cách thản nhiên đến vậy cơ chứ?
Sau khi rút mảnh thủy tinh vỡ ra, Hạc Toại lười biếng ngẩng đầu lên, đáy mắt không một gợn sóng. Cậu thờ ơ ném mảnh thủy tinh dính đầy máu đi.
Một đường parabol vạch qua không trung, mảnh thủy tinh vỡ rơi chính xác vào thùng rác phía trước cậu.
Một ý nghĩ hoang đường chợt lóe lên trong đầu Chu Niệm vào lúc này.
Cô nhớ đến cuộc thi vẽ chân dung sẽ kết thúc vào cuối tháng này. Thực ra cô vẽ ai cũng được, nhưng vào lúc này cô lại muốn vẽ chàng thiếu niên lạnh lùng trước mặt kia.
Cô muốn thấy bóng dáng cậu hiện lên từ ngòi bút của mình, sau đó trở nên sống động trên trang giấy.
Hạc Toại vẫn chưa rời đi. Chu Niệm vội suy nghĩ cẩn thận xem nên nói gì đầu tiên.
Cô thấy cậu khép hờ những đốt ngón tay với khớp xương rõ ràng, sau đó dùng sức nắm chặt lòng bàn tay vẫn đang rỉ máu, muốn dùng cách này để cầm máu.
Tiếc rằng hiệu quả không tốt lắm. Không lâu sau, các đốt ngón tay cậu chuyển sang màu xám xanh, chất lỏng màu đỏ tươi rỉ ra từ kẽ ngón tay.
Chu Niệm đã chuẩn bị xong lời thoại và muốn tiến lên nói chuyện với cậu. Ai ngờ cô vừa bước hai bước đã nghe thấy có người gọi mình từ phía sau: "Chu Niệm, Chu Niệm."
Cô quay đầu nhìn thì thấy người gọi mình là La Cường - bạn cùng lớp của cô.
Bình thường hai người không qua lại với nhau, mối quan hệ cũng không thân thiết, Chu Niệm không rõ vì sao cậu ấy lại gọi mình: "Có chuyện gì vậy?"
La Cường ngồi trước cửa hàng dầu thực vật nhà mình, miệng nhai kẹo cao su: "Cậu đừng nói với tớ là cậu định tiến tới bắt chuyện với Hạc Toại đấy nhé?"
Chu Niệm mím môi, hỏi ngược lại: "Không được sao?"
Sắc mặt La Cường lập tức thay đổi, đứng dậy chạy nhanh đến trước mặt Chu Niệm rồi nói rõ ràng với giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "Tớ khuyên cậu tốt nhất đừng nên làm thế."
Chu Niệm không hiểu ý cậu ấy: "Tại sao?"
"Cậu chưa nghe kể à?"
Chu Niệm vẫn không hiểu: "Nghe gì cơ?"
La Cường đang nhai kẹo cao su bỗng dừng lại, cẩn thận quan sát thiếu niên ở đầu đường phía trước như sợ bị nghe thấy, sau đó nhỏ giọng nói với Chu Niệm: "Đó là một con chó điên chính hiệu đấy..."
Chu Niệm nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt La Cường, cô không hiểu: "Cậu ấy có đáng sợ đến mức đó không?"
La Cường lộ vẻ kinh ngạc: "Đương nhiên là đáng sợ rồi, cậu ta nổi tiếng vậy mà chẳng lẽ cậu chưa từng nghe nói đến?"
Chu Niệm nói nhỏ: "Nghe qua một chút."
La Cường vỗ tay hai cái, sau đó tiếp tục nói với giọng điệu chắc như đinh đóng cột: "Có lẽ nếu hỏi hai người nổi tiếng nhất trấn mình là ai thì đó chính là cậu và con chó điên kia."
"Vậy à..." Chu Niệm lẩm bẩm.
"Chó điên ghét nhất là tiếp xúc với người khác, trước giờ chỉ cắn người chứ không nói lời nào." Giọng điệu La Cường thêm vài phần thần bí: "Một cô bé ngoan ngoãn như cậu mà đến trước mặt cậu ta, có lẽ đến mảnh xương vụn cũng không còn đâu."
Chu Niệm: "..."
Cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
La Cường bĩu môi, thổi một quả bóng cao su, chờ nó vỡ rồi lại nói: "Chu Niệm, tớ cũng chỉ nể tình chúng ta là bạn học nên mới tốt bụng nhắc nhở cậu một chút thôi."
"..."
"Cậu và chó điên không thuộc về cùng một thế giới, hãy tránh xa cậu ta ra."
Một họa sĩ thiên tài.
Một con chó điên chán đời.
Trong mắt mọi người, cuộc đời của hai người dường như không bao giờ có điểm giao nhau.
Chu Niệm lặng lẽ nghe xong mới chậm rãi hỏi: "Tại sao cậu cứ gọi cậu ấy là chó điên vậy? Rõ ràng cậu ấy có tên mà."
Hạc Toại.
Hạc trong tiên hạc, Toại trong toại nguyện.
"Cái này cậu không hiểu rồi." La Cường tặc lưỡi: "Tớ sẽ phổ cập kiến thức cho cậu."
Chu Niệm "ồ" một tiếng.
"Tớ từng tận mắt nhìn thấy chó điên đánh nhau với bố cậu ta. Khi đó bố cậu ta cầm dao phay kề lên cổ cậu ta. Cậu sẽ không bao giờ tưởng tượng được con dao đó đáng sợ đến mức nào đâu, dài khoảng chừng này này..."
La Cường khua tay múa chân mô tả độ dài của con dai.
Chu Niệm nghe mà rụt cổ lại, cảm xúc lập tức nhảy lên mức căng thẳng.
La Cường có tài kể chuyện, miêu tả sinh động như thể cảnh tượng đang tái hiện trước mặt: "Trong tình huống đó mà chó điên còn không thèm chớp mắt lấy một cái, mặt mày hằm hằm không ngừng khiêu khích bố cậu ta, bảo bố cậu ta giết chết mình đi. Cậu nói xem có đủ điên không? Lúc đó tớ có mặt ở đó, sợ đến mức toàn thân đầy mồ hôi lạnh luôn ấy."
...
Nghe xong rồi, Chu Niệm càng thêm tò mò về Hạc Toại, càng muốn đến nói chuyện với cậu.
Chu Niệm ngẩng đầu nhìn bóng dáng gầy gò kia rồi thật thà nói: "Tớ vẫn muốn đến nói chuyện với cậu ấy."
"Thật đúng là lời hay khó khuyên người muốn chết mà." La Cường cạn lời: "Sau này đừng trách tớ không khuyên cậu đấy nhé. Chó điên vừa đánh nhau xong, lại còn thấy máu, chắc chắn tâm trạng cậu ta đang rất tệ, nếu cậu thật sự không sợ chết thì cứ đi đi."
Chu Niệm do dự một chút, cuối cùng vẫn thua trước sự thôi thúc trong lòng: "Cảm ơn lời nhắc nhở tốt bụng của cậu."
La Cường không nói thêm gì nữa, bất lực nhún vai rồi rời đi.
Chu Niệm và Hạc Toại cách nhau một khoảng cách có thể bắn chết người bằng một viên đạn. Khi cô từng bước rút ngắn khoảng cách, trong lòng cũng không chắc chắn lắm, không biết rồi mình có trở thành một con ma chết tiệt không nghe lời khuyên hay không.
Có lẽ thật sự có khả năng, viên đạn sẽ găm thẳng vào giữa lông mày cô.
Cuối cùng, Chu Niệm cẩn thận đi đến trước mặt thiếu niên.
Cô hơi căng thẳng, bàn tay cầm quýt dần dần siết chặt lại, ngón tay bị quai túi nilon siết đến mức cảm nhận được cả cơn đau nhẹ.
Trong mắt Chu Niệm đan xen sự mong đợi và sợ hãi mơ hồ, cô rụt rè hỏi: "Chào cậu, tớ có... có thể vẽ cho cậu một bức tranh không?"
Cô quên mất không giới thiệu bản thân trước.
Ngay khi Chu Niệm chuẩn bị lên tiếng bổ sung tên mình thì chàng trai kia đã nghe thấy tiếng và ngẩng đầu, quay mặt nhìn sang.
Đây là lần thứ hai trong ngày hai người bốn mắt nhìn nhau.
Chu Niệm còn chưa kịp đề phòng đã chạm phải đôi mắt đen láy của cậu. Hơi thở của cô chợt ngưng trệ, đồng thời tên mình cũng nghẹn lại trong cổ họng.
Cô nhất thời quên cả việc phải mở miệng nói chuyện.
Chu Niệm và Hạc Toại chỉ còn cách nhau nửa mét. Ở khoảng cách gần này, cô mới thấy rõ chàng trai này có một khuôn mặt vô cùng tinh xảo.
Mắt một mí, dáng mắt hẹp dài, bao quanh con ngươi đen láy lạnh lẽo đầy tính công kích, mũi cao môi mỏng, đường nét góc hàm rất rõ ràng, thon gọn vừa vặn.
Cô chưa từng thấy chàng trai nào mắt một mí mà đẹp trai đến vậy.
Ánh mắt Hạc Toại rơi xuống, không mang theo cảm xúc, cũng không có nhiệt độ.
Chỉ có cái lạnh không thể che giấu.
Lòng Chu Niệm bắt đầu run lên đầy sợ hãi.
May mà cái nhìn lạnh lẽo này không kéo dài quá ba giây. Hạc Toại lướt qua khuôn mặt Chu Niệm, lại liếc nhìn tấm bảng vẽ sau lưng cô rồi cuối cùng lạnh lùng vô tình phun ra hai chữ:
"Con khùng."
Chu Niệm: "..."
Xem ra mình vẫn trở thành một con ma chết tiệt không nghe lời khuyên, vậy là có trải nghiệm đầu tiên trong đời bị người ta chửi.
Trước đây Chu Niệm chưa từng gặp tình huống tương tự nên nhất thời không biết phải ứng phó thế nào, đành phải đứng yên tại chỗ.
Có nên chửi lại không nhỉ?
Nhưng mà cô không biết chửi người.
Hay là rời đi luôn?
Như vậy thì kỳ cục quá.
Do dự một hồi, cuối cùng Chu Niệm nghĩ rằng dù sao cũng là mình quấy rầy người ta trước, không có lý trước nên không thể nổi giận được.
Cô dứt khoát cúi đầu, thò tay vào túi nilon trắng đựng quýt.
Sau một hồi chọn lựa trái này trái kia, bàn tay trắng nõn của Chu Niệm lấy một quả quýt màu cam vàng ra.
Giây tiếp theo, Chu Niệm nhét quả quýt vào bên bàn tay không bị thương của Hạc Toại, dù rằng bàn tay đó cũng dính đầy máu.
Máu đỏ bao phủ ngón tay trắng của cậu, trông rất chói mắt.
Hạc Toại cúi đầu, không khỏi ngẩn người khi thấy trong tay mình đột nhiên có thêm một quả quýt.
Mỗi khi Chu Niệm cười, hai lúm đồng tiền nhỏ bên khóe miệng sẽ xuất hiện. Khi cậu ngẩng đầu nhìn sang, cô nở một nụ cười thật ngọt ngào với cậu: "Xin lỗi cậu, là tớ làm phiền cậu."
Không chỉ nụ cười ngọt ngào, giọng nói của cô cũng ngọt ngào mềm mại như đám mây màu hồng.
Đôi mắt lạnh lẽo của Hạc Toại sững lại. Cậu lại cúi đầu nhìn quả quýt trong tay rồi bắt đầu ngẩn người.
Giống như Chu Niệm, trước đây cậu cũng chưa từng đối mặt tình huống tương tự.
Hạc Toại chậm rãi ngẩng đầu nhìn Chu Niệm trước mặt.
Đây là một cô gái rất gầy.
Mặc một chiếc váy trắng, trên váy có không ít vết bùn nhưng không cậu hưởng đến vẻ đẹp tổng thể.
Xương quai xanh trên chiếc nơ bướm nổi lên rất đẹp, làn da trắng như vừa vớt ra từ sữa. ( app truyện T Y T )
Cô vẫn đang cười với cậu, bên khóe miệng có hai lúm đồng tiền nhỏ.
"Chào cậu, tớ tên là Chu Niệm." Chu Niệm cười duyên dáng hào phóng.
"Chu trong Chu Ngô Trịnh Vương."
"Niệm trong niệm niệm bất vong."
...
Hạc Toại nhìn chằm chằm cô không nói gì, đôi mắt sâu thẳm khó dò.
Chu Niệm vừa định mở miệng nói tiếp thì người trước mặt đã nhanh chóng xoay người, sải đôi chân dài nhanh chóng chạy đi, còn nhanh hơn tốc độ cậu nhảy lên nắp capo xe bán tải.
Chỉ trong một cái chớp mắt, bóng dáng Hạc Toại đã biến mất trong con hẻm sâu.
Chu Niệm ngây người tại chỗ, nhìn con hẻm trống không với vẻ mặt mờ mịt.
Không phải chứ?
Sao tự dưng cậu lại chạy đi vậy?
Người ta nhìn vào chỉ thấy cậu cầm quả quýt chạy, ai không biết còn tưởng cậu đang cầm thỏi vàng ấy chứ.
Lúc này, La Cường chạy từ phía xa tới, phấn khích hỏi: "Má ơi, chó điên chạy rồi hả?"
Chu Niệm hoàn hồn, lắp bắp nói: "Tớ cũng không biết tại sao cậu ấy lại chạy."
La Cường giơ ngón tay cái về phía Chu Niệm, khen ngợi: "Chắc chắn cậu là người đầu tiên khiến chó điên quay đầu bỏ chạy đấy, đỉnh vãi!!!"
Chu Niệm: "..."
Đây không phải là kết quả cô mong muốn.
La Cường tò mò truy hỏi: "Cậu nói gì với chó điên thế? Truyền thụ bí quyết cho tớ với, để tớ dùng làm cách phòng thân sau này."
Chu Niệm im lặng hai giây: "Đâu có khoa trương vậy, cậu không trêu chọc cậu ấy thì cậu ấy đâu thể vô duyên vô cớ đánh người."
La Cường: "Khi tâm trạng chó điên không tốt thì chó thật đi qua cũng bị ăn hai phát đạp đấy."
Chu Niệm: "..."
Vậy rốt cuộc tại sao Hạc Toại lại chạy trối chết thế?
Câu hỏi này làm Chu Niệm rất bối rối, đến mức tối đó cô bị mất ngủ, trằn trọc mãi không ngủ được.
Chu Niệm không ngừng suy nghĩ. Cậu là một kẻ máu lạnh dám dùng tay không rút mảnh thủy tinh khỏi da thịt, vậy mà sau khi được cô nhét cho một quả quýt thì lại xoay người bỏ chạy?
Ai mà không thấy khó hiểu chứ?
Ba giờ sáng, Chu Niệm ngồi bật dậy trên giường. Không phải chứ, rốt cuộc tại sao cậu lại chạy vậy?
Phía bên kia, Hạc Toại chạy một mạch về đến nhà rồi mới phát hiện ra mình vẫn đang cầm quả quýt kia trong tay.
Vậy mà cậu lại cầm quả quýt ngu ngốc này chạy cả quãng đường.
Thật muốn tự vả vào mặt mình.
Việc đầu tiên Hạc Toại làm sau khi vào nhà là ném quả quýt vào thùng rác, sau đó cởi phăng chiếc áo dính đầy máu rồi sải bước vào phòng tắm.
Quả quýt dính máu nằm im lìm trong thùng rác.
Không được nhìn đến lần thứ hai.