Mẹ nhỏ của ta xuất thân từ thanh lâu, vào thương hộ Thẩm gia làm thiếp.
Bà thường dạy bảo ta rằng, nữ tử chỉ cần có thể khiến lang quân vui vẻ, sinh con dưỡng cái cho chàng ấy, thì đời này đã có chỗ dựa.
Ta luôn nhớ trong lòng.
Không ngờ năm ta mười sáu tuổi, vì để nịnh bợ Triệu lão gia của tiệm tơ lụa, xung hỉ cho phu nhân bệnh nặng của lão ta, mà cha muốn gả ta cho trưởng tử Triệu gia Triệu Sở Hoài làm vợ.
Dù sao ai ở Cảnh Châu cũng biết, thời niên thiếu Triệu Sở Hoài ngoài ý muốn ngã ngựa, kết quả ngã tàn mệnh căn, không thể giao hoan, chẳng khác nào thái giám.
Cộng thêm tính tình Triệu Sở Hoài hay quái gở, đến nay vẫn không có ai nguyện ý gả cho chàng.
Vậy nên mọi người thương hại ta phải gả cho một tên thái giám, nhưng không ngờ rằng ta và Triệu Sở Hoài cùng cứu rỗi lấy đối phương, giành được cuộc sống mới.