Nhưng Triệu Sở Hoài vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi ngược lại: “Thẩm cô nương, là nàng muốn cầu phúc cho Khương thị, không kiên trì nổi thì lại đổ lên đầu ta à?”
Ta cau mày, há miệng ra nhưng chẳng biết nói gì, đứng đờ tại chỗ.
Triệu Sở Hoài khẽ thở dài, ngước mắt nhìn lên: “Ngoài việc đó ra, nàng còn chuyện gì khác nữa không?”
Ta hơi nhụt chí nói: “Ta muốn dạo Lâm Viên hội, thuận tiện mua thêm hai bộ xiêm y mới.”
“Được.”
Chàng đồng ý rất thoải mái, lập tức phân phó gã sai vặt mang túi bạc tới.
…
Mấy ngày nay bệnh tình của đại phu nhân có chuyển biến tốt đẹp, bà ta gọi ta đến trước mặt, cẩn thận đánh giá một phen, vui vẻ nói: “Đúng là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp, ây... Chỉ vì bà già như ta, uất ức cho con rồi.”
Đại phu nhân không phải mẹ ruột của Triệu Sở Hoài, mà là vợ kế của Triệu lão gia.
Dưới gối có một trai một gái, con trai tên Triệu Sở Nhuy, mười ba tuổi, con gái tên Triệu Sở Lê, bằng tuổi với ta.
Đại phu nhân sợ ta buồn chán, thường xuyên gọi ta qua nói chuyện phiếm.
Bởi vậy mà Triệu Sở Hoài còn chủ động tìm tới cửa, khuyên ta ít lui tới với đại phu nhân.
Thấy vẻ mặt ta vẫn mê mang, Triệu Sở Hoài không giấu nữa: “Thẩm cô nương, ta không phải con ruột của Khương thị, bà ta lôi kéo nàng như vậy, nàng không cảm thấy chuyện này có gì khác thường sao?”
Vừa dứt lời, ta mới phục hồi tinh thần lại: “Đương nhiên thiếp biết, hiện tại mọi chuyện trong nhà do nhị tiểu thư lo liệu, nhưng sớm muộn gì nàng ta cũng phải xuất giá. Nếu đại phu nhân thật lòng đối đãi với thiếp, sẽ dạy thiếp cách làm chủ gia đình, kiểm tra sổ sách ra sao, mà không phải nói chuyện phiếm suông, nghe hát hí khúc.”
Ánh mắt Triệu Sở Hoài lộ ra vẻ kinh ngạc, nhíu mày: “Tiếp tục.”
Lời kế tiếp, ta vốn không dám nói, nhưng nhìn điệu bộ này của Triệu Sở Hoài, dường như chàng đã đoán được suy nghĩ trong lòng ta, giấu cũng không giấu được.
Ta chỉ đành cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Chàng không thể sinh con, sản nghiệp Triệu gia sớm hay muộn cũng phải giao cho nhị công tử, đợi hắn thành hôn, sự vụ trong nhà cũng sẽ giao cho nhị thiếu phu nhân. Còn thiếp, không hề có uy hiếp, đại phu nhân chỉ lợi dụng thiếp lấy cái danh mẹ chồng tốt.”
Sau khi trầm mặc một lát, trên đỉnh đầu ta truyền đến một tiếng cười khẽ: “Coi như cũng được, không ngốc.”
Bị chàng cười như vậy, dây thần kinh vốn căng thẳng của ta cũng thả lỏng hơn nhiều: “Nhưng tướng công à, thời gian qua ở đây thiếp thật sự thấy rất nhàm chán, nếu có ai đó nói chuyện cùng thì sẽ dễ chịu hơn đó.”