Triệu Sở Hoài rũ mắt xuống: “Lúc ở Thẩm gia nàng thường làm gì?”
A... Làm gì hả?
Chọn váy đẹp, nghiên cứu búi tóc thịnh hành, cãi nhau tới đỏ mặt với đích tỷ, nghĩ cách dỗ dành cha vui vẻ.
Nếu ngày sau gả cho người khác, cũng một lòng một dạ với lang quân, giành sự yêu thương, tránh bị hồ ly tinh khác dụ dỗ chạy mất.
Nhưng bây giờ, sở học suốt đời của ta đều trở nên vô dụng, không dùng được.
Thấy ta trầm mặc, Triệu Sở Hoài hơi chần chờ nói: “Nếu nàng thấy nhàm chán, có thể đến thư phòng tìm ta.”
Ta ngơ ngác: “Tìm chàng làm gì?”
“Khương thị không dạy nàng thì ta dạy.”
Ta vội vàng từ chối: “Thôi bỏ đi, những kiến thức này thiếp đã bắt đầu tiếp xúc từ khi còn bé rồi. Không phải cứ học một hai hôm là được. Huống hồ hai tháng sau, thiếp đã mười bảy tuổi, chờ học xong thì thành lão cô nương rồi.”
Triệu Sở Hoài nghe vậy, vẻ mặt bình tĩnh: “Dù nàng không học, cũng sẽ thành lão cô nương thôi, còn là một lão cô nương không biết gì hết.”
…
Hôm sau ở thư phòng, Triệu Sở Hoài bắt đầu dạy ta ghi sổ.
Dáng người chàng thon dài, lúc cúi người xuống, ta bỗng ngửi thấy mùi hương thanh mát thoang thoảng, mang đến cảm thoải mái trong cái nắng chói chang.
“Thẩm cô nương, nàng biết ghi sổ, biết kiểm tra sổ sách, sau này sẽ không bị người ta lừa. Ở phủ không thể bì được với cửa hàng trang sức, số tiền tuy nhỏ, nhưng có nhiều dạng khác nhau, ví dụ như ăn, mặc, ở, đi lại, bệnh tật thuốc thang, ngân lượng hằng tháng của người hầu và các phòng vân vân.”
“Ngoài khoản chung, còn có các khoản nhỏ của từng viện, sau khi nàng học xong, sổ sách của viện này sẽ giao lại cho nàng.”
Ta vừa ngạc nhiên vừa vui mừng vì sự tín nhiệm này, nhưng lại sợ làm hỏng việc khiến chàng mất mặt, chỉ có thể chấp bút nghiêm túc lắng nghe từng chi tiết chàng nói.
Nhưng khi ta viết chưa được mấy chữ, thì Triệu Sở Hoài trầm mặc.
Ta khó hiểu: “Có phải thiếp viết sai không?”
Chàng lắc đầu, khẽ cười: “Ai cũng nói nét chữ nết người, hóa ra cũng có ngoại lệ.”
Ta ngẫm một hồi lâu, mới hiểu được chàng đang mỉa mai chữ ta xấu!
Nhưng nghĩ lại, tâm trạng của ta sáng sủa hơn rất nhiều, dứt khoát trêu ghẹo chàng: “Vậy tức là chàng thừa nhận thiếp xinh đẹp?”
Triệu Sở Hoài mím môi, giữa hai đầu lông mày lộ ra mấy phần không vui.
“Được rồi được rồi.” Xem như ta thua: “Tướng công, chàng cũng biết xuất thân của thiếp, không phải là thiên kim thế gia, cũng không phải là đích nữ đại hộ, chúng ta cứ từ từ, vừa ghi sổ vừa luyện chữ không mất nhiều thời gian.”