Ta thở phào một hơi, đang định rời đi, thì thấy chàng không biết lấy từ đâu ra một xấp giấy dày, đưa tới: “Đây là những thứ nàng thường viết, giữ lại làm kỉ niệm đi.”
Ta gật đầu, oán thầm: Ai mà thèm chứ? Còn chẳng bằng tơ lụa!
Trở về phòng, ta tiện tay nhét đống giấy lộn kia cho nha hoàn.
Một lát sau, nghe nàng ấy nói: “Thiếu phu nhân, chữ viết của người càng ngày càng thanh thoát, tiến bộ nhanh quá.”
Lần này thì ta sửng sốt, lật từng tờ xem, đúng là vậy.
Trong lòng hơi kích động, cảm giác tự hào chưa bao giờ có bỗng nảy nở.
Sắc chiều chưa tan, cây xanh rợp bóng, cành lá đung đưa chiếu lên người Triệu Sở Hoài, lúc sáng lúc tối.
Chàng đứng trước bàn, xắn tay áo mài mực, không ngẩng đầu lên: “Lại đây.”
Ta chớp mắt, biết chàng không bỏ rơi ta, lập tức vui mừng cong đuôi mắt. Nhưng sau khi ngồi xuống, ta hơi thấp thỏm: “Tướng công, có phải thiếp quá ngốc rồi không?”
Triệu Sở Hoài hơi đổi sắc mặt, rũ mắt nhìn sang: “Nàng không ngốc.”
Được chàng cổ vũ, ta lại có lòng tin.
Nhưng sau khi buổi học hôm nay kết thúc, Triệu Sở Hoài đánh ta thêm một cái, ta chợt rút tay về, đau đến hít hà.
Triệu Sở Hoài giơ thước, nghiêm túc nói: “Không được tránh.”
Ta rất bất mãn: “Rõ ràng đã phạt xong rồi mà chàng vẫn còn muốn đánh!”
Triệu Sở Hoài hơi nhíu mày, giọng nói mạnh mẽ: “Cây vừa rồi là phạt nàng bỏ dở giữa chừng, làm việc không nghiêm túc. Còn cây bây giờ, là phạt nàng học hành mà thất thần, không tập trung.”
Ta đau đến mức cầu xin: “Tướng công, thiếp sai rồi, thiếp chỉ cảm thấy con mèo nhỏ ở đầu tường ngoài cửa sổ rất đáng yêu, sau này... Sau này không dám nữa…”
Thấy Triệu Sở Hoài vẫn không hề bị lay động, ta run rẩy vươn tay ra, rất nhanh đã bị đánh một cái thật mạnh.
Đến mức mỗi đêm trước khi ngủ, ta đều thầm mắng Triệu Sở Hoài máu lạnh vô tình, nhưng mỗi ngày tỉnh lại, lại cảm kích chàng chịu kiên nhẫn dạy ta.
Ngày nào đó ta chỉ thuận miệng nói suy nghĩ trong lòng ra, Triệu Sở Hoài đã lập tức nhíu mày: “Nàng không học vì ta.”
Ta cảm thấy hoang mang: “Vậy thì vì ai?”
“Đương nhiên là vì chính bản thân nàng rồi.”
“Thế nếu thiếp học xong, tướng công có vui không?”
Chàng trầm mặc một hồi, nói: “Có.”
Điều này khiến ta càng hoang mang: “Đúng vậy, thiếp muốn tướng công vui vẻ, nên mới học vì chàng.”
Triệu Sở Hoài nghẹn họng, nhìn chằm chằm ta một lúc lâu, cuối cùng giận quá hóa cười.
Tiếp xúc với Triệu Sở Hoài nhiều hơn, ta dần phát hiện ra tính cách của chàng không kỳ lạ lạnh nhạt đến vậy.
Thưởng phạt phân minh, nhìn chuyện không nhìn người, giỏi hơn lão học giả mà Thẩm gia mời rất nhiều. Lão gia hỏa đó không tôn trọng mẹ nhỏ của ta thì thôi đi, còn không coi ta ra gì, hở tí là mắng ta ngu không ai bằng, bùn nhão không trát được tường.