1.
Từ khi mẹ nhỏ bệnh chết, mỗi lần phạm lỗi, ta luôn khóc lóc bảo mình trẻ người non dạ, nếu mẹ nhỏ còn tại thế, cũng không muốn nhìn thấy nữ nhi bị phạt.
Cha nghe xong, đành thở dài bỏ qua, có khi còn cho ta vài lượng bạc, đi mua son phấn mình thích.
Đích tỷ rất ghét điều này: “Thẩm Điền Điền, ngoài chuyện giả vờ đáng thương yếu đuối, muội không thể học được thứ gì khác sao?”
Học thứ gì?
Dù sao mẹ nhỏ nói nam tử ai cũng thích thế này, bây giờ trong nhà có cha làm chỗ dựa, sau này lập gia đình có lang quân yêu thương, vậy là đủ rồi.
Đến khi cha vì chút lợi ích của thương nhân, không tiếc gả ta cho Triệu Sở Hoài, một người tàn phế không thể sinh con.
Ngày xuất giá, đích tỷ tự mình chải tóc tô mày cho ta, còn lén lút nhét cho ta một xấp ngân phiếu, giọng nói hơi run rẩy: “Điền Điền, người ta nói có tiền có thể sai khiến ma quỷ, muội giữ lấy mà phòng thân, không được mua son phấn lung tung.”
Khoảnh khắc khăn voan phủ xuống, ta nhìn thấy đích tỷ xưa nay kiêu ngạo lại đỏ khóe mi.
Đêm tân hôn, vào lúc Triệu Sở Hoài vén khăn voan đỏ của ta lên, ta vừa ngước mắt, hô hấp hơi nghẹn lại.
Thật sự là một nam tử tuấn mỹ như ngọc, mắt như đầm nước, lông mi như quạ, nhưng vẻ mặt quá lạnh nhạt, lộ ra chút hờ hững.
Triệu Sở Hoài tiện tay đặt khăn voan sang một bên, giọng điệu xa cách: “Thẩm cô nương mệt mỏi cả ngày, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Ta rất khó hiểu: “Còn chàng thì sao?”
Triệu Sở Hoài rũ mắt: “Ta ngủ ở thư phòng.”
Ta không khỏi nhớ tới lời của mẹ nhỏ nói, dù thân thể Triệu Sở Hoài có tàn phế, nhưng chung quy vẫn là một nam tử, nếu có thể vững vàng nắm giữ trái tim chàng, ngày sau ở Triệu gia cũng có người che chở.
Vì vậy ta lấy can đảm, kéo tay áo Triệu Sở Hoài: “Tướng công tri kỷ như vậy, sao thiếp nỡ để chàng ngủ ở thư phòng? Huống hồ... Nếu thiếp đã gả cho chàng, thì là người của chàng rồi.”
Thấy Triệu Sở Hoài hơi nhíu mày, ta cười nhìn chàng: “Có thể có một người biết lạnh biết nóng bầu bạn cả đời, đã là điều tốt nhất, những chuyện còn lại thiếp không bận tâm.”
Triệu Sở Hoài nhìn ta với vẻ đầy ẩn ý, lập tức rút tay áo ra, sắc mặt lạnh lùng: “Thẩm cô nương không cần lo lắng, chỉ cần nàng an phận thủ thường, dù không lấy lòng ta, Triệu gia cũng chẳng ai gây khó dễ cho nàng.”
Ta nghẹn họng, mặt đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận.
Sao chàng nói chuyện chẳng có chút tình cảm nào vậy? Cần gì phải đâm chọc khiến ta khó xử như thế!