Ai ngờ sau khi ta nói như vậy, sắc mặt Triệu Sở Hoài hơi hòa hoãn vài phần.

Đừng thấy bình thường tính cách chàng lạnh lùng, hay thay đổi thất thường, nhưng khi dạy ta lại rất khoan dung, có vài chỗ đã nói qua hai lần, ta vẫn không nhớ, chàng cũng không giận, nhẫn nại lặp lại.

Mãi đến lần thứ tư, Triệu Sở Hoài mới rút một cây thước ra, chớp mắt đã trở mặt, giọng điệu nghiêm túc: “Một chuyện không thể quá ba lần, đưa tay ra.”

Bởi vì lúc nhỏ ta từng bị tiên sinh đánh mấy lần, ấn tượng rất sâu, nên bây giờ vừa thấy thước, bèn theo bản năng rụt cổ.

“Tướng công, chàng mà đánh thì thiếp không thể viết chữ được nữa, hay là thiếp nợ trước, sau khi buổi học hôm nay kết thúc, chàng phạt một thể luôn được không?”

Triệu Sở Hoài trầm ngâm một lát, gật đầu, chấp bút viết chữ “một” lên tờ giấy trắng.

2.

Hai canh giờ sau, trên giấy có một chữ “正”.

Lòng ta kêu khổ thấu trời, Triệu Sở Hoài lại như có điều suy nghĩ nhìn tên trên tờ giấy, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Thẩm Điền Điền... Ai đặt tên này cho nàng?”

“Mẹ nhỏ của thiếp.”

“Khuê danh của nàng là gì?”

“Không có.”

“Chữ ‘điền’ này, ngụ ý bị tường vây khốn bốn phía, chẳng phải giống như một lồng giam nhốt nàng lại sao?”

Ta không nhịn được mà uất ức thay mẹ nhỏ: “Đây là tình yêu của mẹ nhỏ dành cho thiếp, người hy vọng thiếp có thể có một mái nhà.”

Triệu Sở Hoài ngẩn người, nhịn không được bật cười: “Ừm, ta hiểu rồi.”

Rồi chấp bút vẽ từng nét trên giấy, viết: Diên Diên.

“Từ nay về sau lấy tên này làm khuê danh đi, mong rằng một ngày nào đó nàng có thể tự do như chim chóc, không phụ thuộc vào bất cứ ai.”

Dù ta không hiểu nửa câu sau của chàng có ý gì, nhưng cảm thấy cũng không tệ lắm, bèn cười gật đầu: “Được.”

Sau đó nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, phát hiện đã chạng vạng tối, ta đang chuẩn bị trở về dùng bữa tối, thì bỗng nhiên bị Triệu Sở Hoài gọi lại.

Ta quay đầu lại, cảm thấy rất khó hiểu.

Chàng quơ quơ cây thước trong tay.

Đêm đó, lòng bàn tay ta vừa đau vừa rát, đành phải nằm trên giường than thở, quả nhiên người có thân thể không trọn vẹn thì tâm lý cũng thiếu này thiếu nọ, hoàn toàn không thương hoa tiếc ngọc.

Hơn nữa ta không có chút cơ sở nào, để học được trong thời gian ngắn thì rất tốn sức, thế nên hơn một tháng, ngay cả sổ sách đơn giản nhất cũng không nhớ, bàn tính cũng không biết dùng.

Nhìn hai tay sưng đỏ, trong lòng ta rất phiền muộn, nội dung buồn tẻ không nói, còn luôn bị đánh, càng muốn từ bỏ hơn.

Sau một hồi do dự, ta buồn bực nói: “Tướng công, thiếp không học nữa.”

Triệu Sở Hoài vẫn bình tĩnh đáp: “Được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play