Sau khi quen biết, ta ngày càng buông thả trước mặt Triệu Sở Hoài, mỗi khi không kìm được lời, muốn hỏi gì thì hỏi đó, bất kể vấn đề ngây thơ cỡ nào chàng cũng không khó chịu, luôn kiên nhẫn giải đáp.
Chỉ là có một chuyện đến bây giờ ta vẫn không hiểu, cũng không dám hỏi.
Bệnh của Triệu Sở Hoài vốn là bệnh kín, tại sao lại huyên náo đến mức cả thành đều biết? Khiến chàng không thể tham gia khoa cử, tương đương với việc mãi mãi không còn đường lui.
Hôm nay, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng kêu khóc tê tâm liệt phế, ta ngừng bút, khóe mắt thoáng nhìn thước trên bàn, bèn an tĩnh bất động, tiếp tục luyện chữ.
Sau khi luyện chữ xong, thấy ta rất tò mò chuyện xảy ra bên ngoài, Triệu Sở Hoài nhẹ nhàng mở miệng: “Do chi thứ tư náo loạn, tiểu thiếp không nghe lời, tứ thẩm thẩm đang dạy dỗ mà thôi.”
“Là Ngọc Anh sao?”
“Ừm.”
Ngọc Anh là nha hoàn mới mua, vì tướng mạo kiều diễm, được tứ thúc nạp vào phòng, rất thương yêu nàng ta.
“Xem ra tứ thẩm thẩm đúng là tự chuốc khổ.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT