Cũng may ở Triệu gia thật sự không có ai làm khó dễ ta, các trưởng bối phần nhiều đồng tình với ta.

Triệu Sở Hoài cũng ở thư phòng cả ngày, gần như không bước chân ra khỏi cửa.

Nửa tháng nhanh chóng trôi qua, mặc dù khoảng thời gian đó ta ăn ngon mặc đẹp, nhưng trong căn nhà rộng lớn này, vẫn luôn có chút cô đơn.

Nghĩ tới nghĩ lui, ta bưng chén canh ngọt tự tay làm, quyết định đi tìm Triệu Sở Hoài.

Chàng không ngờ ta lại đến, hơi giật mình một lát, mới buông sách xuống: “Có chuyện gì?”

Ta cười khẽ: “Không có chuyện gì thì không thể đến tìm chàng sao? Mấy ngày nay học được chút tay nghề từ vú Trương, chàng nếm thử xem sao.”

Triệu Sở Hoài cụp mắt, đưa tay đẩy bát canh ngọt kia về phía ta, mặt không đổi sắc nói: “Đa tạ Thẩm cô nương, nhưng ta không thích ngọt, càng không thích bị quấy rầy, nếu không có việc gì quan trọng, xin mời về cho.”

Ta thầm nén giận trong lòng, cái quỷ gì vậy, đánh kẻ chạy đi chứ có ai đánh người chạy lại đâu!

Nhưng dù sao ta có việc muốn xin chàng, chỉ có thể kiên trì nói tiếp: “Tướng công, nghe nói chùa Nam Ẩn rất linh, thiếp muốn đi cầu phúc cho mẫu thân.”

Đương nhiên, chủ yếu nhất là muốn đi dạo ở Lâm Viên hội gần đó.

Triệu Sở Hoài ngước mắt nhìn ta, không nhịn được cười: “Thật sao?”

Chẳng hiểu sao, nụ cười này của chàng khiến sống lưng ta lạnh toát.

Thấy ta sững sờ gật đầu, nụ cười của Triệu Sở Hoài càng tươi tắn hơn: “Hiếm khi nàng có lòng hiếu thảo như thế, vậy thì, nàng ăn chay một tháng, tâm thành thì linh, có ý nghĩa hơn đi chùa cầu phúc nhiều.”

Ta trợn tròn mắt, sao chàng có thể như vậy chứ!

Nhưng đã nói đến nước này rồi, ta đành chịu khổ ăn chay năm ngày. Đến ngày thứ sáu, ta thực sự không chịu nổi nữa, mới mặt dày mày dạn hỏi nha hoàn có thể ăn chút đồ mặn không.

Kết quả nha hoàn ngớ người, sau đó mỉm cười: “Dạ được.”

Ta không ngờ nàng ấy lại đồng ý thoải mái như vậy, lập tức tháo khuyên tai nhét vào tay nàng ấy, đồng thời nhỏ giọng nhắc nhở: “Nhớ đừng nói cho đại thiếu gia đấy nhé.”

Ai ngờ nha hoàn lại cười: “Thiếu phu nhân, sao có thể để người ăn chay một tháng chứ! Đại thiếu gia đã phân phó từ trước, nếu người mở miệng, cứ bưng lên là được.”

Ta không nói nên lời, cảm giác bị người khác đùa bỡn xoay vòng vòng, nhưng hết lần này tới lần khác lại tự chuốc lấy cực khổ, đành phải để cục tức nghẹn trong lồng ngực, cực kỳ uất ức.

Sau khi ăn cơm trưa xong, ta đi thẳng tới thư phòng, vừa thẹn vừa giận nói: “Tướng công, nếu chàng không thích người khác quanh co lòng vòng thì cứ nói thẳng là được, cần gì phải vòng vo đùa giỡn thiếp?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play