Đại phu nhân hơi bất đắc dĩ: “Con ấy, đã vào cửa nửa năm, vẫn khách sáo với ta như vậy.”
Dư quang thoáng thấy vết sẹo trên tay ta, bà ta xót xa thở dài: “Thanh Huy cũng thật là, ra tay chẳng biết nặng nhẹ, không biết thương hoa tiếc ngọc! Khổ thân con, đi theo nó đúng là nghiệp chướng…”
Ta mỉm cười rụt tay lại: “Mẫu thân, tuy tướng công kiệm lời, nhưng Điền Điền cũng không ngốc, biết chàng thật lòng đối đãi với con, bởi vậy dù bây giờ chịu phạt, sau này ắt có ngày ngọt ngào.”
Vẻ mặt đại phu nhân cứng đờ, cười gượng gạo: “Tuổi ta đã cao, thật sự không hiểu nổi các con rồi.”
Trên đường trở về, Triệu Sở Lê muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn mở miệng: “Tẩu tẩu, bệnh tình của mẫu thân hiện giờ đã chuyển biến tốt đẹp, tẩu còn trẻ tuổi, cần gì phải phí thời gian đi theo đại ca chứ? Dù... Dù sao huynh ấy cũng không phải người tốt lành gì.”
Câu này vừa thốt ra, lòng ta lại dâng lên một nỗi chua xót khó tả: “Tướng công dạy ta lễ nghĩa, đọc sách luyện chữ, với ta mà nói, đó là người tốt.”
Không khí bỗng chốc ngưng đọng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play