TÊN TRUYỆN: CHIM HOANG
Tác giả: Giang Hữu Vô
Tình trạng: Hoàn thành
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Vườn trường , Đô thị tình duyên , Duyên trời tác hợp , 1v1 , Thị giác nữ chủ
Nhóm edit: TYT - Quả Chanh Màu Xanh
Văn án:
Đêm 30 Tết, vì kỳ thi khảo sát thất bại, Hứa Nguyện đi chân trần, người mặc mỗi bộ đồ ngủ mỏng manh, bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà.
Sau đó, cô đi lang thang một mình suốt bốn tiếng đồng hồ, cuối cùng dừng chân dưới tòa nhà cũ kỹ, nhìn thấy cậu bé đứng trên sân thượng, lung lay như sắp sụp đổ, cách bầu trời phía trước chỉ một bước chân.
Giữa không khí lạnh buốt thấu xương, gió bắc thổi bay vạt áo quá khổ của cậu.
Giống như một chú chim cô độc đậu trên ngọn cành khô héo của mùa đông, như thể rớt xuống bất cứ lúc nào.
Lúc này, cô vẫn khoác trên người chiếc áo khoác cũ của một tiếng trước, chiếc áo đó là do cậu vứt ven đường cho cô.
*
Đêm 30 Tết, cậu bé Thích Dã 13 tuổi vừa trải qua một trận đòn roi, mang theo vết thương khắp người, bị người cha say rượu lôi cổ bằng dây lưng đuổi theo dọc hết các con phố.
Sau khi thoát chết, cậu đứng trên sân thượng căn nhà cũ, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì cô bé xa lạ mới gặp vài tiếng trước, lại nhẹ nhàng nắm tay cậu, tát mạnh vào mặt cậu một cái.
*
"Hứa Nguyện, tôi có hai ước nguyện dành cho em."
"Sau này lớn lên, đừng biến bản thân trở thành những người lớn như họ."
"Còn điều thứ hai?"
—— Một ngày nào đó, chúng ta sẽ thoát khỏi những tổn thương và đau đớn không thể chống cự, tha thứ cho bản thân bất lực của ngày xưa, xuyên qua tầng lớp mây xám dày đặc, bay lên bầu trời cao nhất, xa nhất, nơi có ánh nắng rực rỡ vĩnh viễn chiếu xuống đôi ta.
P/s: Nam chính không hề có bất kỳ ý định tự vẫn nào, chỉ là nhân vật nữ chính hiểu lầm.
Tác phẩm viết tặng cho những đứa trẻ đã/đang trải qua những hoàn cảnh tương tự và những người đã trưởng thành với tâm hồn vẫn như đứa trẻ dại sợ hãi và bất lực ngày xưa.
Thế giới của trẻ con thật sự rất nhỏ bé, chúng thật sự rất ngốc nghếch, có quá nhiều điều chúng không thể hiểu và giải quyết được. Có lẽ khi lớn lên mới cảm thấy không đáng kể, nhưng đối với tuổi thơ, đó là những chuyện rất lớn và rất quan trọng.
Không có khả năng phản kháng không phải lỗi của bạn, bạn chỉ quá nhỏ. Rồi một ngày nào đó, bạn sẽ trở thành người có thể bảo vệ bản thân non nớt ngày xưa của mình.
Đừng bỏ cuộc!
Hãy cố gắng sống thật tốt.