Tay cậu rất khéo, bọc sách rất nhanh. Mới ngồi xuống chưa lâu, chỉ một lát, quyển sách đã được bọc lớp vỏ mới.
Hứa Nguyện nhận lấy: "Cảm ơn cậu!"
"Cậu có ăn sáng chưa? Tớ chưa ăn. " Lục trong cặp lấy hai hộp sữa chua dâu cùng hai gói bánh mì sáng: "Quên để trên máy sưởi hâm nóng rồi, đành chịu thôi."
Cô đẩy một phần sữa và bánh về phía cậu, giọng điệu vẫn vui vẻ như mọi khi.
Thích Dã không khỏi liếc nhìn quyển sách tập trên bàn cô thêm lần nữa.
Cổ họng cử động: "Cảm ơn." Hiếm khi không từ chối ngay, cậu nhận lấy bữa sáng cô mang cho.
Thích Dã không che giấu ánh mắt nhìn cuồn sách, Hứa Nguyện chú ý thấy, hơi run lên vì sợ cậu sẽ vạch trần.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn không nói gì, chỉ nhét ống hút vào hộp sữa, mở gói bánh mì, im lặng ăn.
Điều này khiến Hứa Nguyện vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Nếu cậu thực sự hỏi, cô cũng không biết phải giải thích thế nào.
Đến trường rất sớm để làm bù các câu hỏi, chưa ăn sáng, Hứa Nguyện cũng rất đói.
Vừa ăn bánh, cô vừa nhìn chằm chằm vào cuốn sách, dần cảm thấy lo lắng.
Chỉ mới làm bài trong một tuần, việc bổ sung câu hỏi không khó. Nhưng chữ ký bị xé cùng cuốn sách, không thể nào lấy lại được.
So với hôm qua thì thiếu một chữ ký.
Hôm nay, quyển sách mới này, từ đầu đến cuối đều không có chữ ký phụ huynh, thầy toán phát hiện, chắc chắn sẽ gọi điện cho Đào Thục Quân.
Như vậy...
Hứa Nguyện nhớ lại tất cả diễn ra đêm qua, vô thức siết chặt tay.
Cô vẫn cầm hộp sữa còn một ngụm, siết mạnh đến nỗi sữa dâu bắn tung tóe.
Không chỉ văng lên người Hứa Nguyện, ngay cả Thích Dã ngồi cạnh cũng không tránh khỏi.
"Xin lỗi xin lỗi!" Hứa Nguyện vội vàng lục tìm khăn giấy trong cặp, không kịp lau cho mình đã lau sữa trên bàn Thích Dã: "Tớ không cố ý..."
Cô sững sờ nhìn các tờ giấy nháp trước mặt cậu: "Cậu đang làm gì vậy?"
Cậu ăn rất nhanh, vài miếng nhai nuốt đã xong bữa sáng, rồi lấy kim chỉ từ cặp ra, bắt đầu khâu giấy.
Không cảm thấy việc này nhục nhã, cậu không tránh né Hứa Nguyện, thản nhiên đặt hộp đồ khâu lên bàn.
Hứa Nguyện cũng không để ý, sau khi chứng kiến cậu khiêng than, những chuyện này không chẳng là gì.
Vì vậy, cô không nhìn những tờ giấy rẻ tiền được khâu lại, mà là chữ ký nguệch ngoạc bên dưới.
Dính chút sữa, giấy kém chất lượng, mực hơi lem nhem.
Nhưng theo nét bút bay bướm, rõ ràng là chữ viết của người lớn.
Trong khi Thích Dã đã cầm bút, lật sang trang tiếp theo: "Chữ ký." Nói rồi tiếp tục viết tên Thích Tòng Phong lên giấy nháp mới.
Tên say xỉn kia chẳng quan tâm thành tích của cậu, ước gì cậu sớm bỏ học đi kiếm tiền. Từ nhỏ đến lớn, tất cả các bài kiểm tra và bài tập đều do chính Thích Dã ký.
Làm như vậy cũng được à?!
Thích Dã trả lời rất bình thản, khiến Hứa Nguyện sững sờ.
Là đứa trẻ rất ngoan, dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của Đào Thục Quân, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc tự mạo danh phụ huynh ký tên.
Bình thường, Hứa Nguyện không có ý nghĩ này.
Nhưng khi nhìn quyển sách mới mua, cô không khỏi nhớ đến tối qua.
Ánh đèn hắt lên khuôn mặt méo mó biến dạng của Đào Thục Quân, tiếng giấy bị xé vang lên rào rào, cuối cùng hiện ra trước mắt, là hình ảnh cuốn sách bài tập cùng bìa sách bị xé nát, ném mạnh xuống đất.
Xanh lá cây và trắng trộn lẫn.
Vẫn có thể thấy mực đen và mực đỏ đánh dấu sai.
Hứa Nguyện không kìm được rùng mình.
Không còn tâm trạng ăn sáng nữa, cô cẩn thận cất hộp sữa còn một chút và nửa gói bánh đi.
Lấy giấy nháp của mình ra, rồi cầm bút, cố bắt chước chữ viết của Đào Thục Quân.
Lần đầu làm chuyện này, Hứa Nguyện hoàn toàn không quen. Hơn nữa, tên Đào Thục Quân nhiều nét bút phức tạp, không thể viết đơn giản hóa, cô phải viết đi viết lại nhiều lần.
Cho đến khi viết hết một trang giấy nháp, trang giấy đầy những dòng chữ vuông vức, cứng nhắc.
Chỉ nhìn qua là biết không phải chữ của người lớn.
Thời gian trôi qua từng giây, lo sợ bị phát hiện, Hứa Nguyện không dám cử động mạnh. Chỉ có thể giấu giấy nháp dưới gầm bàn, đặt lên đầu gối, luyện tập thầm lặng.
Vừa lúc đó, Giang Triều lại chạy tới quậy phá: "Cậu đang lén lút làm gì đấy? Đào Thục Quân, đây là ai vậy?"
Hứa Nguyện hoảng hốt đến mặt cắt không còn giọt máu: "Nói nhỏ thôi!"
Giang Triều ồn ào quá, Trần Nặc ngồi cuối lớp cũng nghe thấy, liếc nhìn bên này.
"Không có ai." Hứa Nguyện càng thấy run, che kín giấy nháp, "Không được nhìn nữa!"
Giang Triều càng tò mò: "Rốt cuộc là ai vậy? Nói mau!"
Vừa nói, vừa cố nhòm vào.
Hứa Nguyện vừa bảo vệ giấy nháp, vừa phải chú ý Trần Nặc phía sau hình như đã nhận ra điều gì đó.
Quá hoảng loạn, cô đang giằng co với Giang Triều, một bàn tay đưa tới trước mặt.
Sau khi quản lý cho Thích Dã vài tuýp kem tay cô ấy không dùng, cậu không quen bôi thứ này lên tay nhưng tay cứ khô ráp, cuối cùng vẫn dùng nó. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
Nhờ kem dưỡng ẩm, ít nhất da tay không còn nứt nẻ chảy máu.
Tuy nhiên so với người cùng lứa, vẫn có lớp da cứng mỏng, thô ráp hơn nhiều, mang theo vết tích năm tháng lao động và đông cứng.
Bàn tay hơi đỏ của cậu chìa ra, cầm lấy cuốn sách.
Lật ngẫu nhiên một trang, ở vị trí cần chữ ký, viết tên Đào Thục Quân như rồng bay phượng múa.
…
"Chết tiệt chết tiệt giỏi quá!" Giờ ăn trưa, khả năng ngôn ngữ của Giang Triều suy thoái nghiêm trọng, chỉ biết lặp đi lặp lại hai câu: "Anh bạn! Giỏi quá! Đúng là Thất gia!"
Chứng kiến cảnh Thích Dã ký tên giả cho Hứa Nguyện, cậu ta lập tức chạy về chỗ, lôi ra quyển sách tập mình thức suốt đêm hoàn thành.
Rồi cố nài nỉ Thích Dã, cho đến khi cậu miễn cưỡng đồng ý ký tên giả vào bài tập của cậu ta.
Thích Dã rất khó chịu với cách nói chuyện của Giang Triều, cau mặt, cầm đũa im lặng ăn cơm.
Sau khi giúp Giang Triều và Hứa Nguyện ký tên, trưa hôm đó, cậu lại bị kéo đến căng tin một lần nữa.
Thạch Tiểu Quả là đại diện lớp Toán, thầy giáo Toán mang cơm trưa lên văn phòng, bảo cô ấy tan học đến văn phòng giúp kiểm tra bài tập.
Vì vậy lần này, Thích Dã bị Hứa Nguyện và Giang Triều mỗi người nắm một tay, kéo đi căng tin.
Hứa Nguyện ban đầu định giống như lần trước, gọi nhiều món cho Thích Dã.
Tiếc là Thạch Tiểu Quả không có ở đây, căng tin đông người, Trần Nặc còn phải cẩn thận cầm khay cơm của mình, Giang Triều thì không đáng tin cậy.
Vì vậy cô chỉ có thể gọi phần ăn tương đối bình thường cho cậu, sau khi ngồi xuống thì liều mạng nhặt được đồ ăn từ khay của mình sang: "Tớ thấy món nấm xào muối ớt này ngon lắm, cậu thử xem nhé! Còn bún khô với thịt bằm nữa, món này cũng..."
"Được rồi, mau ăn phần của em đi." Thấy Hứa Nguyện sắp nhặt hết món trên khay mình, Trần Nặc không thể không ngăn cản: "Gắp nhiều quá người ta ăn không hết đâu."
Hứa Nguyện mím môi: "Nhưng mà..."
Nhưng cậu hiếm khi mới đi ăn cùng căng tin với mọi người, lần sau không biết phải đợi đến bao giờ.
"Em gái tớ tính tình như vậy đấy." Trần Nặc hiểu cô bé đang nghĩ gì, mỉm cười với Thích Dã: "Cậu nhìn con bé kìa. Có khi tớ nói mấy câu nữa thì con bé giận tớ mất.”
Đương nhiên đây chỉ là nói đùa cho vui.
Hứa Nguyện tính tình tốt, từ nhỏ đến lớn chưa từng cãi lại ai, huống hồ là giận dỗi.
Thích Dã cũng rất không quen với kiểu trò chuyện này.
Trước đây khi còn đi học, các bạn trong lớp gần như coi cậu như không khí, không chửi bới đã là may mắn rồi, không có chuyện nói chuyện đùa cợt với cậu như thế này.
Không biết phải trả lời thế nào, cậu chỉ có thể "Ừm." một tiếng rồi tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Kết quả, cậu nghe thấy giọng trầm đều đặn của chàng trai: "Vậy là đồng ý rồi nhé, sau này tớ sẽ không để con bé gắp thức ăn lung tung cho cậu nữa. Đổi lại cậu phải đều đặn theo chúng tớ đến ăn cơm ở căng tin nhé, được không?"
Đồng ý cái gì?
Thích Dã giật mình, ngẩng đầu lên.
Trần Nặc vẫn nói bằng giọng điệu bình thản, khuôn mặt mang nụ cười nhạt. Nếu không nghe nội dung, chỉ nhìn vẻ mặt thì khó mà tưởng tượng cậu ấy lại thản nhiên nói những lời như vậy.
Thích Dã chưa kịp hỏi lại, bên cạnh, Hứa Nguyện đã hớn hở gật đầu: "Được được!"
"Thực đơn căng tin mỗi ngày đều thay đổi." Cô bé không kịp ăn cơm, bắt đầu đếm trên đầu ngón tay, liệt kê thực đơn cho cậu: "Ngày mai sẽ có cá kho, thứ năm có gà hầm nấm hương. À phải rồi, cậu có thích tôm lắc cay không? Thứ sáu có món lẩu có thể gọi riêng đấy!"
Lần này đầu óc Giang Triều cuối cùng cũng sáng ra, gật đầu: "Đúng đúng! Tớ bảo với cậu này anh bạn, cơm ở căng tin chúng ta cũng rất... "
Cậu ta nghẹn cổ mấy giây, cuối cùng không biết xấu hổ mà lừa Thích Dã: "...cũng ăn được."
Mấy chuyện gì thế này?
Khóe miệng Thích Dã không kìm được giật giật.
Hoàn toàn không hiểu tại sao Hứa Nguyện và các bạn lại quan tâm việc này đến thế, cậu nuốt nước bọt, đặt đũa xuống, chuẩn bị giải thích rõ ràng.
"Hứa Nguyện! Hứa Nguyện!"
Đang định mở miệng, Thạch Tiểu Quả chạy vội vào căng tin, vội vàng chạy đến bên này: "Chết rồi! Mẹ cậu gọi điện cho cô Đào rồi!"
Tổ toán học lớp 8 sử dụng chung một văn phòng lớn.
Đến giờ nghỉ trưa, văn phòng không có học sinh nào khác, chủ yếu là giáo viên, không gian yên tĩnh.
Hứa Nguyện gọi cô báo cáo rồi đẩy cửa bước vào, nghe thấy giọng nói sắc bén của Đào Thục Quân: "Không thể nào! Tôi không ký cho con bé! Làm sao bài tập của con bé lại có chữ ký? Chắc chắn không thể!" ( truyện trên app T𝕪T )
Đào Thục Quân nói to quá, không bật loa ngoài, nửa văn phòng cũng có thể nghe thấy.
Cô Đào vô cùng ngượng ngùng, đứng dậy tìm tai nghe khắp nơi: "Mẹ Hứa Nguyện à, đừng nóng giận, chúng ta bình tĩnh nói chuyện."
"Tới đây." Thấy Hứa Nguyện đẩy cửa bước vào, cô ấy vẫy tay gọi cô: "Tới đây với cô."
Hứa Nguyện đứng chết trân ở cửa, không nhúc nhích.
Nghe thấy giọng Đào Thục Quân, máu cô bé như đông cứng lại, trong nháy mắt hình thành những mảnh băng cứng khiến tất cả khớp xương đều đóng băng.
Không thể bước nổi một bước, cũng không thể bước tiếp.
Sao lại thế này?
Hứa Nguyện bất lực nghĩ.
Sao Đào Thục Quân lại đột nhiên gọi điện cho cô Đào?
Rõ ràng hôm qua bà ấy đã nổi điên xé nát quyển bài tập của cô thành từng mảnh, dù thế nào cũng không dán lại được mà.
"Con bé tới rồi à? Cô Đào cho con bé cầm máy đi!" Trong điện thoại, giọng Đào Thục Quân chỉ cao hơn chứ không hạ: "Ai ký tên vào bài tập của mày? Tự mày ký phải không? Học kém bây giờ còn học cách lừa dối nữa à! Mày định lừa ai vậy? Học được thói hư tật xấu ở đâu vậy?"
"Mẹ Hứa Nguyện à, mẹ Hứa Nguyện." Cô Đào không kịp tìm tai nghe, cố gắng trấn an Đào Thục Quân: "Không thể nói như vậy được, con bé hoàn thành bài tập là tốt rồi, cho phụ huynh ký tên chỉ để giám sát thôi. Ở trường, Hứa Nguyện luôn rất ngoan, rất tốt, dù có ký tên hay không thì bài tập của con bé cũng không sao cả, chị đừng giận nữa."
Tuy nhiên, Đào Thục Quân hoàn toàn không nghe: "Cô Đào à, tôi làm sao không giận được chứ?"
"Cô không biết, chồng tôi cả năm chỉ ở nhà có mỗi lúc Tết, nhà chỉ có một mình tôi vất vả làm việc.” Bà ấy nói như thể đã gặp được người để nói hết nỗi lòng.
“Đứa trẻ này chẳng coi tôi ra gì cả, tối qua làm bài tập còn cãi lại tôi, nói làm sai bài thì sai rồi. Tôi tức giận quá không ký tên cho nó, định sáng nay gọi điện cho cô nói trước. Ai ngờ nó học đòi, ở nhà không tôn trọng tôi thì thôi đi, đến trường còn lừa giáo viên! Cái này làm sao được?”
Đào Thục Quân nói rất nhanh, cô Đào hoàn toàn không có cơ hội cắt ngang.
Hứa Nguyện đứng bên cửa, ngơ ngác nghe Đào Thục Quân nói.
Cô bé cảm thấy bà nói có lý nhưng cũng cảm thấy bà nói sai hoàn toàn.
Hôm qua, sau khi Đào Thục Quân chỉ ra những câu sai, Hứa Nguyện thật sự có nói câu: "Những kiến thức này con chưa học, làm sai cũng bình thường."
Nhưng Đào Thục Quân hoàn toàn không nghe.
Không cho cô sửa, trực tiếp xé bài tập thành nhiều mảnh.
Nếu Hứa Nguyện lớn hơn một chút, cô bé sẽ hiểu, đôi khi việc thật sự là như vậy.
Dùng giọng điệu khác, lựa chọn từ ngữ hơi khác, thay đổi một vài chi tiết nhỏ nhặt, ý nghĩa diễn đạt ra hoàn toàn trái ngược.
Đây là kỹ năng nhiều người lớn trong thế giới người lớn đã thành thục vận dụng.
Nhưng Hứa Nguyện còn quá nhỏ.
Mới có mười ba tuổi, cô bé vẫn chưa hiểu những người lớn đạo đức giả, lật lọng đen trắng kia.
Đặc biệt người lớn này không phải người ngoài, mà là mẹ ruột của cô bé.
"Không có! Con không có!" Vì vậy, nước mắt Hứa Nguyện trào ra, không biết phản bác thế nào, chỉ khóc lóc lắc đầu: "Con không có không tôn trọng mẹ, cũng không có lừa cô Đào!"
Những kiến thức đó cô thật sự chưa học.
Và cô cũng không cố ý muốn làm giả chữ ký, chỉ là sáng sớm chạy đến vài hiệu sách mới mua được bài tập, biết tìm Đào Thục Quân ở đâu để ký tên.
Hứa Nguyện nói thế, Đào Thục Quân càng tức giận: "Cô Đào à, cô nghe đấy, con bé vẫn còn nói dối!"
"Mày chỉ cần nói ai ký tên vào bài tập của mày ra là được." Không thể đề cập đến chuyện xé bài tập, bà ấy chuyển hướng tấn công sang vấn đề ký tên, giọng điệu ngày càng hung hăng: "Bài tập đó tạo không ký một chữ nào cả, những chữ ký đó từ đâu ra?"
Cô Đào nghe xong nửa sau, nhíu mày.
Đang định nói gì đó, một giọng nói khàn khàn vang lên: "Cậu ấy không ký. "
"Cậu ấy không ký tên." Không cần xin phép, cậu trai đẩy cửa bước vào, khuôn mặt rất lạnh lùng: "Là em lén giúp cậu ấy ký."