Sau khi tan học, Thích Dã không về nhà ngay.
Mặc đồng phục mới, cậu đứng trong gió lạnh, do dự một lúc rồi quyết định đi về hướng nhà hàng lẩu Bắc Nam.
Quản lý nghe ý định của cậu: "Ý cậu là, mỗi tối đến đây làm 3 tiếng, không lấy tiền công, chỉ xin ăn thôi. Đúng như vậy phải không?"
Thích Dã gật đầu: "Dạ."
Đã khai giảng, cậu không thể làm thuê cả ngày như hè nữa. Chỉ có thể tranh thủ thứ bảy, chủ nhật không học mới kiếm tiền được.
Thu nhập ít đi, chi tiêu cũng phải bớt.
Hai mươi đồng đặt cọc và 5 đồng mỗi ngày cho một suất ăn, vẫn hơi đắt.
"Chỉ xin bữa tối thôi. " Sợ quản lý hiểu nhầm, Thích Dã hiếm khi giải thích thêm: "Các bữa khác tôi không ăn ở đây."
Quản lý không quan tâm cậu ăn mấy bữa: "Được rồi, cậu tự tìm Tiểu Triệu lấy quần áo đi."
"Tìm gì nữa?" Thích Dã chưa kịp cảm ơn, phía sau vang lên giọng nam hung hăng: "Tiểu Lưu, sao cô lại thích cùng thằng nhỏ này trêu đùa tôi thế? Anh Nam tôi cũng không bạc đãi cô mà!”
Mấy ngày không gặp, mái tóc xanh của anh Nam đổi thành màu tím nổi bật, mắng xong quản lý, anh ta liếc mắt trắng nhìn Thích Dã: "À, ra là học sinh à?"
Giọng điệu kỳ lạ, Thích Dã không biết phản ứng thế nào, hơi cúi đầu: "Anh Nam."
Làm việc ở đây một thời gian, cậu biết lẩu Bắc Nam là một trong những cơ sở của anh Nam. Trong tay có nhiều cửa hàng nên anh Nam không thường xuyên đến Bắc Nam, chỉ ghé khi muốn tự thưởng cho mình bữa lẩu.
Kết quả hai lần đến thì cả hai đều đụng phải Thích Dã.
"Mày gọi ai đấy? Nói to lên" Anh Nam lấy điếu thuốc trên tai xuống, quay quay trên tay, nghiêng người lắng nghe: "Chó mèo còn kêu còn to tiếng hơn mày! Sao, chưa ăn no à?"
Lời anh Nam nói đúng.
Không chỉ chưa no, hôm nay Thích Dã còn chẳng có miếng nào vào bụng. Sáng Thích Tòng Phong chỉ mua đồ ăn sáng cho mình, trưa cậu có vào căng-tin nhưng cuối cùng không đành lòng tiêu tiền.
Mà sau khi tan học buổi tối, sợ đến giờ cao điểm, quản lý bận bịu không có thời gian nghe mình nói, cậu lập tức chạy tới Bắc Nam, căn bản là chưa có thời gian lấp đầy bụng.
Cả ngày nhịn đói, Thích Dã thật sự không còn sức. Nhưng nghe anh Nam nói vậy, cậu vẫn cố gắng nói lớn: "Anh Nam."
Anh Nam rõ ràng không hài lòng, mím môi, phất tay: "Thôi, cút đi."
Nhớ lần trước, Thích Dã đi thẳng về phía bể cá, chưa đi vài bước thì bị kéo cổ áo sau lưng.
Dù sao cũng là người đàn ông trưởng thành, thân hình to cao, lại quen xã hội đen, anh Nam kéo cậu như kéo gà con, nhẹ nhàng: “Thằng nhãi, mày đi đâu?”
Lúc cổ áo bị kéo, Thích Dã tưởng mình sắp bị đánh.
Thích Tòng Phong thường vậy, tâm trạng không tốt, không có chỗ xả giận, liền coi cậu như bao cát tập đấm. Đầu tiên là kéo cổ áo rồi giơ tay lên, bàn tay nắm chặt vung lên cao rồi hạ xuống thật mạnh.
Lập tức choáng váng, mịt mờ, phải mất vài giây mới cảm nhận được cơn đau.
Bị treo trên không, Thích Dã co rúm cổ lại, cả người cứng đờ.
Cậu không thể trốn vì cơ hội thoát thân gần như không có. Ngay cả khi Thích Tòng Phong say xỉn, trong tình trạng người đàn ông tỉnh táo, cậu hoàn toàn không thể chống cự.
Đêm Giao thừa chỉ là một lần may mắn hiếm hoi.
Sức lực người trưởng thành và trẻ con chênh lệch quá xa, chỉ có ý định chạy trốn cũng không thoát khỏi bạo lực tàn nhẫn.
Vì vậy, Thích Dã cứng đơ người, bị anh Nam kéo tới kéo lui, rồi lôi vào bếp.
Bỏ cậu xuống, anh Nam không để ý đến Thích Dã nữa, quay sang trừng mắt với quản lý: "Sau này đừng có chơi tôi nữa! Bảo thằng nhỏ ăn no rồi hẵng làm! Nếu làm rơi đĩa, chết cá, ai bồi thường? Nó có tiền đền tôi à?" - quả chanh màu xanh t.y.t
Quản lý bật cười: "Biết rồi anh Nam."
Trời đất bao la ông chủ là lớn nhất, anh Nam quay vào phòng riêng, quản lý bảo bếp nấu đơn giản cho Thích Dã đỡ đói.
Không cầu kỳ, một món mặn, một món rau, cơm trứng chiên.
Thấy gần tới giờ ăn tối, khách đông dần, quản lý không rảnh nói chuyện thêm, dặn cậu ăn chậm rãi đừng vội rồi vội vã ra phía trước.
Thích Dã ôm chén cơm, ngồi bệt một mình giữa hành lang bếp.
Vừa mới đun nấu xong, cơm và rau củ đều nóng hổi. Không biết là quản lý quan tâm hay bếp nấu tử tế, phần thịt om đầy ắp, mỡ lấp lánh, khẩu phần rất đủ, nhiều hơn cả suất của học sinh to con lúc trưa.
Đồ ăn của lẩu Bắc Nam tất nhiên không cùng tiêu chuẩn với căng-tin.
Bốc khói nghi ngút, mùi vị thịt om xộc thẳng vào dạ dày đói cồn cào của Thích Dã. Trong hương thơm nồng nàn của thức ăn nóng hổi, Thích Dã không vội dùng đũa.
Cậu nắm chặt đũa, nhìn đĩa cơm chất cao, im lặng một lúc rồi đưa chén lên miệng, ăn ngấu nghiến.
Cậu bé ăn vội vã, vụng về, hoàn toàn không quan tâm nóng, cũng chẳng chú ý hương vị, gần như không nhai mà nuốt trọn.
Chỉ hơn năm phút đã ăn sạch.
Rửa kỹ chén đũa trả lại phòng bếp xong, liền tìm Tiểu Triệu lấy đồng phục. Cài tạp dề, đeo găng tay, bắt đầu phục vụ khách đến lựa cá.
So với sự ấm áp của hệ thống sưởi, bộ đồng phục mới tinh, hiện giờ đây là những gì cậu có thể làm để đền đáp công ơn.
…
Ngày thứ hai đi học trời nắng đẹp.
Sáng sớm, Hứa Nguyện nhận được tin nhắn của Trần Nặc: "Hôm qua bị cảm, hôm nay nghỉ học, giúp anh xin phép cô Hà."
Sức khỏe cậu ấy thật sự rất kém, dù hôm qua trên lớp vẫn mặc áo khoác dày, ra ngoài cũng đội mũ, về nhà vẫn cảm thấy khó chịu.
Cùng đi học nhiều năm, Hứa Nguyện quen việc xin phép giúp Trần Nặc, trả lời biết rồi, dặn dò: "Ở nhà nghỉ ngơi đàng hoàng, bài tập tan học em mang về cho anh." Từ trước đến nay luôn chăm học nên có nghỉ ở nhà, Trần Nặc vẫn làm bài đúng hạn.
Đầu dây bên kia gửi sang biểu tượng thỏ ôm cà rốt: "Cảm ơn."
Hôm nay Đào Thục Quân dậy trễ, Hứa Nguyện ăn sáng xong, vác cặp ra ngoài.
Đợi xe buýt ở bến, cô chia sẻ tin Trần Nặc nghỉ học trong nhóm 4 người với Thạch Tiểu Quả.
Thạch Tiểu Quả quen rồi: "Chia buồn cùng @Trần Nặc."
Giang Triều trả lời chậm mãi đến khi xuống xe mới trả lời: "Lại ốm à?! Chẳng phải bạn cùng bàn mới của chúng ta mặc ít hơn sao?"
Hứa Nguyện đọc tin nhắn, thoáng ngơ ngẩn.
Chiều hôm qua, có vẻ Thích Dã gấp việc gì đó, vừa reo chuông tan học lập tức vội vã khoác cặp ra khỏi lớp.
Cô dán mặt vào cửa sổ, nhìn thấy vài bước cậu chạy ra cổng trường, chạy thẳng đi. Chạy nhanh, lại ngược gió, lớp đồng phục mới phần phật sau lưng nên mới thấy không quá mỏng manh.
Thích Dã mặc ít đến thế, không biết có ốm không nhỉ?
Ý nghĩ vừa hiện lên, phản ứng đầu tiên của Hứa Nguyện là gọi điện hỏi thăm cậu, xác định tình trạng của cậu.
Nhớ ra cái điện thoại nứt vỡ, lại buộc phải bỏ ý định.
Trong lòng suy nghĩ nên khi vào lớp vẻ mặt Hứa Nguyện có phần lo âu.
Nhưng chỉ một giây sau, thấy cậu bé ngồi sát bên sưởi, cô vui mừng bất ngờ: "Thích Dã!"
"Cậu đến sớm quá!" Không tiện hỏi thẳng việc cậu có ốm không, Hứa Nguyện đặt cặp xuống, cười với cậu: "Tớ tưởng mình sẽ là người đầu tiên vào lớp chứ."
Cô bé mắt môi cười cong, khóe miệng hiện ra hồng nhạt, cười rất vui vẻ, chẳng hề để ý việc cậu đột ngột bỏ đi hôm qua.
Thích Dã ngẩng lên nhìn cô: "Ừm."
Đó coi như chào hỏi rồi.
Sau chuyện hôm qua, Hứa Nguyện cũng có chút chuẩn bị tâm lý, không ngờ Thích Dã lại chủ động đáp lại, giọng điệu càng hăng hái.
"Cậu đang làm gì thế?” Cậu nhìn sách giáo khoa trên tay cậu: “Chuẩn bị bài trước sao?”
Lần đầu tiên Hứa Nguyện thấy người học như vậy.
Nửa người dựa sưởi, Thích Dã cầm sách tiếng Anh, bàn học trải sách ngữ văn, đùi còn để sách toán và vở bài tập.
Mỗi quyển sách đều mở ở một trang nhất định, có vẻ đã đọc qua.
Cô bé hỏi nghi ngờ, Thích Dã cúi đầu: "Xem lướt qua thôi."
Nói rồi thu ngữ văn và toán lại.
Ngày hôm qua sau khi về nhà, nằm trên chiếc giường chỉ có một lớp ga, cậu đã vạch ra kế hoạch cho tuần tới: trong tuần đi học ban ngày, tan học đi làm thêm ở Bắc Nam. Đã nói chuyện với quản lý, thứ bảy chủ nhật cũng có thể đi làm.
Cuối tuần tính lương theo ngày.
Như vậy sẽ có thu nhập ổn định hằng tháng.
Tạm thời giải quyết vấn đề kinh tế, tiếp theo cần lo cho học tập.
Tan học phải làm thêm kiếm sống, không có thời gian học bài. Chỉ có vài tiếng đầu buổi sáng đến trường, Thích Dã mới rảnh mở sách ra xem.
Không có tiền mua thêm sách, những quyển sách mà học sinh khác không buồn đọc lại, cậu xem đi xem lại không chán, không bỏ qua quyển nào.
Trên đời không có gì tuyệt vời hơn việc ngồi bên cạnh hệ thống sưởi ấm, lật từng trang sách còn thơm mùi mực.
Cậu bé ít nói như thường lệ, Hứa Nguyện ồ một tiếng, gật đầu, cũng rút sách ra học.
Một lúc sau, khi cô Hà vào lớp, cô đi xin phép cho Trần Nặc.
"Được." Cô giáo cũng đã quen: "Cô biết rồi."
Ngày thứ hai đi học của lớp 8, tâm trí học sinh vẫn còn ở trong kỳ nghỉ, đi học không ngồi yên được.
Vất vả sống qua buổi sáng, thầy cô vừa đi khỏi lớp, đám học sinh hớn hở chạy ra: "Nhanh lên! Căng-tin hết chỗ ngồi đấy!"
Hứa Nguyện vô thức nhìn Thích Dã một cái.
Giống như hôm qua, cậu đứng dậy, mặt hoàn toàn vô cảm: "Làm phiền một chút."
Rồi một mình bước ra khỏi lớp.
Hứa Nguyện đành cùng đám người Thạch Tiểu Quả đi ăn trưa.
Đến giờ ăn trưa, học sinh xếp hàng nạp tiền, làm thẻ cơm ở cửa sổ rất đông. Ăn xong, Hứa Nguyện bảo Giang Triều và Thạch Tiểu Quả đi trước, còn mình xếp hàng ngoài cửa sổ.
Hàng dài, đợi Hứa Nguyện lấy được thẻ cơm mới xong thì nhà ăn chỉ còn vài học sinh.
Vì vậy, cô xoay người lại, dễ dàng nhìn thấy Thích Dã đang đứng ở quầy bán hộp cơm.
Không mặc áo khoác dày, chỉ có đồng phục, anh đứng quay lưng về phía cô, đang nói chuyện với cô bán hàng.
Á?
Nhìn rõ bóng lưng gầy gò của cậu bé, Hứa Nguyện không khỏi ngạc nhiên.
Không lẽ cô đoán sai, cậu thực sự như Giang Triều nói, chỉ vì không thích cơm nhà ăn nên hôm qua mới không đến ăn?
Nhưng bây giờ còn cơm không?
Hứa Nguyện chớp mắt.
Giờ ăn uống đã qua từ lâu, lúc này hộp cơm ở quầy chắc chắn đã hết rồi mới đúng.
Hơi thắc mắc Thích Dã mua gì, cô nghĩ một lát, không đi ngay mà lẻn sau cột lớn trong nhà ăn, lén nhìn anh.
Cầm thẻ cơm mới làm xong sau giờ học, Thích Dã nói với cô bán hàng: "Cho ba bát cơm ạ, cảm ơn."
Hôm qua quản lý ứng trước tiền lương cuối tuần này cho cậu nên hôm nay cậu đã suy nghĩ kỹ và quyết định vẫn ăn một bữa trưa ở trường.
Dù sao cũng không tốt nếu mỗi ngày tan học là ăn rồi mới đi làm, Thích Dã biết giờ cao điểm chiều ở Bắc Nam rất bận rộn.
Ăn nhiều vào buổi trưa, tối đi làm ngay được.
Cô bán hàng xác nhận lại với anh: "Chỉ cần ba bát cơm thôi à?"
Thích Dã gật đầu: "Vâng."
Tối có thể ăn cơm nhân viên ở Bắc Nam, trưa không cần ăn thêm gì, chỉ cần no bụng không đói là được.
Hứa Nguyện ẩn sau cột, thấy cậu bé bưng khay đi vào khu ăn uống.
Không mua rau cải rẻ nhất, trong khay chỉ có cơm trắng. Để lâu nên lạnh ngắt, không còn chút hơi nóng.
Cậu đặt khay xuống bàn, rồi lại quầy đũa muỗng lấy thêm một bát nhỏ, lấy nước nóng miễn phí ở bình nước uống rồi mới quay lại ngồi ăn.
Một phần cơm, một cốc nước nóng.
Đó là toàn bộ bữa trưa của cậu hôm nay.
Ăn xong, Thích Dã rất vui vẻ quay lại lớp học.
Đúng vậy, bây giờ tâm trạng cậu thực sự rất tốt, bởi vì cô bán hàng cho cậu gấp nhiều lần khẩu phần ba bát. Đó cũng là lý do tại sao cậu cố ý chọn đến ăn vào lúc hết giờ ăn.
Không phải cố ý tránh ai, cũng chẳng sợ gặp bạn cùng lớp, càng không lo ngại ánh mắt kì lạ của người khác.
Chỉ đơn giản vì khi hầu hết mọi người đã ra về, cô bán hàng thường cho nhiều hơn bình thường rất nhiều để khỏi lãng phí thức ăn.
Đây là kinh nghiệm sống còn mà bao năm qua Thích Dã tự rút ra.
Giống như làm thêm, bán khoai lang, nhặt đồ tái chế, giúp anh sống qua một mùa đông này sang mùa đông khác.
Tiết đầu tiên buổi chiều là môn Vật lý.
Giáo viên Vật lý họ Trần, một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, đeo kính, trừ việc là giáo viên vật lý thì còn là chủ nhiệm.
Hoàn toàn trái ngược với cô giáo Hà trước mặt học sinh, cô Trần chưa bao giờ mỉm cười, luôn nhăn nhó một bộ mặt lạnh lùng. Vì thế mọi người đều sợ cô, ngay cả Giang Triều nghịch ngợm nhất cũng không dám phá phách trong giờ Vật lý.
Cô Trần viết bảng ở phía trên, có lẽ là do ăn no bữa trưa, Thích Dã ngồi dưới nhìn lên bảng đen, dần thất thần.
Mùa xuân tới rồi sẽ tốt đẹp, cậu nghĩ.
Khi xuân về, có rất nhiều thứ không tốn tiền mà vẫn có thể ăn được.
Hạt dẻ trên cây dọc đường, hoa dại trong bụi cây, châu chấu chiên giòn thơm ngon. May mắn có thể bắt được vài con chim sẻ béo tròn.
Thích Dã chưa bao giờ là người ham mơ mộng.
Bận rộn kiếm sống, cậu hiếm khi có thời gian để tưởng tượng hão huyền. Nhưng ngồi trong lớp học lúc này, bụng no căng thức ăn, trên bục có giáo viên giảng bài, lò sưởi ấm áp.
Trời mùa đông tháng hai giá rét, cậu như nằm trên đám mây bông mềm mại, cả người lười biếng, ngay cả ngón tay cũng không muốn cử động.
Chỉ có suy nghĩ lung tung bay đi, bị gió thổi về ngày xuân ấm áp tháng Tư.
Thích Dã đang suy nghĩ một trăm linh tám cách chế biến chim sẻ, còn đang phân vân giữa nướng than và chiên dầu, khó mà quyết định. Giây tiếp theo cậu thấy cô Trần đẩy kính lên, ánh mắt sắc bén như chim ưng bắn thẳng tới.
Cậu lập tức ngồi thẳng dậy.
Đồng thời nén chặt khóe miệng.
"Hứa Nguyện."
Tuy nhiên tia nhìn của cô Trần giả bộ nhắm sai, cuối cùng dừng lại bên cạnh cậu: "Sao em cứ nhìn chằm chằm vào bạn cùng bàn thế?"