Lúc nói câu đó, giọng cậu vẫn khá kiềm chế, lịch sự, mang theo sự lạnh nhạt và xa cách thường trực.
Vì vậy, dù nghe rất rõ, Hứa Nguyện vẫn hơi bối rối: "...Cậu nói gì cơ?"
Rõ ràng cô bé vô cùng shock, quên cả việc khóc nữa. Đôi mắt đen trắng mở to tròn xoe, không thể tin được mà nhìn cậu.
Thích Dã vô thức hạ mắt xuống, tránh ánh mắt quá trong veo sạch sẽ của cô.
Quay đầu sang hướng khác, nhìn chằm chằm vào mảng vữa tường nhà bong tróc cách đó không xa: "Đừng xen vào chuyện không liên quan đến mình."
Lần này, giọng cậu rất khó chịu, hoà vào hạt tuyết lạnh buốt thổi tới trong gió đông.
Hứa Nguyện sững sờ: "Cậu..."
Ý cậu ấy là thế nào?
Mù mờ không hiểu, Hứa Nguyện định hỏi rõ, chưa kịp mở miệng, cậu lại cựa tay, cố thoát khỏi tay nắm của cô.
Thực tế chứng minh, sức khỏe bẩm sinh có sự chênh lệch, ngoại trừ những cô gái thiên tài như Thạch Tiểu Quả, hầu hết thời gian sức lực của nam sinh vượt trội hơn nữ sinh.
Không tốn nhiều sức, Thích Dã dễ dàng thoát khỏi tay Hứa Nguyện.
Không nhìn cô, cậu quay người, kéo cái bao nặng nề, đi về hướng cổng tòa nhà.
Bao than đầy ắp khiến thực sự rất nặng. Giống như đêm 30 Tết cậu cưỡi xe ba bánh, chỉ một đoạn ngắn mà cậu đi rất chậm, từng bước một, loạng choạng.
Trên tuyết in lại một vệt xám đen vặn vẹo.
Hứa Nguyện đứng chết trân tại chỗ, sau một lúc mới lấy lại bình tĩnh, bước theo sau trên đường than và tuyết: "Thích Dã! Tớ không..."
Cậu ấy bị đánh đến thế kia rồi, sao cô có thể gọi là xen vào chuyện không liên quan chứ?
Hứa Nguyện không hiểu nổi nhưng Thích Dã hoàn toàn không cho cô cơ hội giải thích.
Đi đến cổng tòa nhà, cậu dừng lại, không thèm nhìn cô. Hơi cúi người xuống, vác bao than lên vai: "Tránh ra."
Giọng rất khó chịu, nghe có vẻ rất tức giận.
Cậu chưa bao giờ nói với cô như thế này, ngay cả đêm 30 Tết bị tát không rõ lý do, cũng chỉ im lặng lãnh đạm.
Hứa Nguyện lập tức bối rối không biết phải làm sao, nghe lời lùi sang bên cạnh một bước.
Định nói thêm điều gì đó, cậu đã siết chặt tay quai bao, lảo đảo đứng thẳng dậy.
Cậu rất gầy, bao than đè nặng trên vai, nặng nề và cứng rắn, gần như đè cậu không thể thẳng người.
Nhưng cậu không thốt ra tiếng nào.
Chỉ nghiến răng, nhíu mày, im lặng bước lên tầng.
Sau này đi làm ở Bắc Nam, Thích Dã mới biết tin từ quản lý rằng, Hứa Nguyện từng đến tìm cậu.
"Bạn cùng lớp cậu lo lắm, cố ý chạy từ trường sang đây một chuyến." Quản lý nói: "Mắt sao thế? Đánh nhau ngoài đường à?"
Thích Dã lắc đầu: "Không cẩn thận va vào cửa thôi."
Không đi học ngay, cậu nghỉ thêm hai ngày ở nhà, đợi sưng mặt hết hẳn mới quay lại trường.
Nhưng máu tụ trong mắt không tan nhanh như vậy.
Thực ra, do cục máu đông dần tan ra, mắt phải của cậu trông còn đáng sợ hơn mấy ngày trước, phần bạch huyết đỏ au, đầy những mạch máu chằng chịt, rất rợn người.
Cô Hà giật mình khi thấy, lập tức kéo Thích Dã vào văn phòng, hỏi han vòng vo, cẩn thận từng li từng tí.
Dù có hỏi thế nào, cậu vẫn một mực nói va vào cửa.
Dù sao cũng không hoàn toàn là nói dối nên trả lời một cách thản nhiên, không day dứt.
"Cậu thật đáng nể." Quản lý hơi mất bình tĩnh: "À đúng rồi, bạn gái cùng lớp sang lúc đó anh Nam cũng có mặt. Cậu biết tính anh ấy mà, nói vài câu làm cho em ấy sợ. Mai cậu đi học giúp anh ấy xin lỗi bạn nhé."
Thích Dã không ngờ còn chuyện này, ngạc nhiên hỏi lại: "Dạ, được ạ."
Cậu đồng ý ngay thế nhưng hôm sau đến trường, không chỉ không xin lỗi thay Nam, cậu thậm chí còn chẳng nói với Hứa Nguyện một lời nào.
Bởi vì cô hoàn toàn không nói chuyện với cậu.
Có lẽ cuộc cãi vã dưới nhà hôm đó cuối cùng cũng có tác dụng, lần này sau khi Thích Dã quay lại trường, cô không còn tới gần cậu nồng nhiệt và vui vẻ như trước nữa.
Mặc dù vẫn cùng bàn, sáng đến trường xong, cô không chào cậu, giữa trưa tan lớp cũng không đề cập đến chuyện đi ăn cùng.
Đến chiều tan học, không cần cậu nói gì, cô tự ý xách cặp tìm Thạch Tiểu Quả và các bạn, nhường chỗ rời đi cho cậu. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Hôm nay vẫn thế.
Đầu tuần mới, hai tuần kể từ khi đổi chỗ ngồi, mỗi nhóm lớn lùi vào trong một bàn. Không còn ngồi cạnh cửa sổ, hai bên có lối đi riêng, họ mỗi người một ngả, càng không có cơ hội trò chuyện. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
Dù vào lớp trước sau nhau, khi trong phòng chỉ có hai người, cũng chẳng nói với nhau câu nào.
Thứ Hai buổi sáng tự học là tiếng Anh.
Cô Hà không thích cho cả lớp cùng đọc to, thích để học sinh tự ôn lại phần yếu của mình, mặc dù có phần ồn ào nhưng vẫn kiên trì cách dạy này.
Trong tiếng đọc sách hơi ồn ào, Thích Dã nhớ lại lời quản lý hôm qua, không khỏi liếc nhìn sang bên.
Giống như trước, Hứa Nguyện không hề chú ý đến ánh mắt của cậu, nghiêm túc cầm sách tiếng Anh. Hoặc có chú ý nhưng không muốn để ý, tự lo đọc sách của mình.
Giọng cô rõ ràng, phát âm chuẩn, nói tiếng Anh lưu loát và ngọt ngào. Khiến cậu nhớ lại thời thơ ấu, ngồi trước ti vi nhỏ hẹp, màn hình hiện lên cô gái tóc vàng áo trắng, nụ cười rạng rỡ.
Thích Dã nhìn một lúc, mặt không cảm xúc thu mắt về.
Thế này cũng tốt, cậu nghĩ không cảm xúc, ít nhất về sau cô sẽ không liều lĩnh chạy đến nữa.
Nếu không, may mắn gặp cậu thôi cũng được. Nhưng nếu vô tình gặp Thích Tòng Phong say xỉn, tên nghiện rượu điên cuồng đó sẽ đánh người không cần biết là ai.
Nghĩ vậy, Thích Dã lật sách tiếng Anh, không đọc bài, trực tiếp mở phần bảng từ ở cuối sách.
Hứa Nguyện không nói chuyện với cậu, cả lớp cũng chẳng có ai chủ động nói chuyện với cậu. Trong lớp cậu luôn im lặng, chỉ trong giờ tự học buổi sáng, cậu mới phải phát ra chút âm thanh.
Hoàn toàn trái ngược với cô bé ngồi cạnh.
Cậu đọc rất vụng về, ngay cả đọc cũng không trôi chảy, nhấp nháy, lập tức chìm nghỉm trong tiếng đọc sách vang vang xung quanh.
Ban đầu Thích Dã nghĩ rằng sau giờ tự học buổi sáng, cả ngày hôm đó cậu sẽ không cần lên tiếng nữa ở trường.
Tuy nhiên, sau tiết hai, giờ ra chơi lớn, Trần Nặc cầm một bảng kê, từ hàng cuối đi tới, đứng bên bàn cậu: "Chiều phát sách, xác nhận lại với cậu nhé, cậu quyết định không đặt cuốn sách này đúng không?"
Thích Dã không do dự: "Đúng."
Cuốn sách Trần Nặc nói tới là cuốn tập luyện mà tuần trước thầy Toán giới thiệu cho các bạn mua, một cuốn 15 nhân dân tệ.
Nghe giá, Thích Dã đã không định mua, thậm chí còn lười tính xem 15 đồng có thể mua bao nhiêu gói mì gói giảm giá sắp hết hạn.
Dù sao, thầy chỉ giới thiệu, không bắt buộc mọi học sinh phải mua, hoàn toàn không cần phải bỏ thêm số tiền này.
Thích Dã trả lời dứt khoát, Trần Nặc gật đầu: "Được rồi, tớ biết rồi, không có gì khác."
Giọng điệu vẫn êm ái như mọi khi, không vì chuyện Hứa Nguyện không nói chuyện với Thích Dã mà chuyển giận sang cậu.
Thậm chí khi nhắc tới chuyện này, giọng cậu còn nhỏ hơn bình thường, ngay cả học sinh ngồi gần cũng không nghe thấy họ nói gì.
Điều này khiến Thích Dã hơi không quen, cúi đầu đáp lại: "Ừ."
Thực ra cậu cũng có suy nghĩ, hôm đó nói những lời quá đáng, Hứa Nguyện tức giận là điều dễ hiểu. Và bạn bè thân của cô, chắc chắn cũng rất không vui.
Bỏ qua thân phận anh cả của Trần Nặc, chỉ cần Thạch Tiểu Quả thẳng thắn, nóng tính kia chắc chắn sẽ tìm cơ hội dạy dỗ cậu một trận.
Huống hồ còn có Giang Triều, thích xem náo nhiệt mà chẳng ngại việc gì, đã từng cười cợt Hứa Nguyện trên lớp Vật Lý.
Nhưng tất cả bọn họ đều không làm gì cả.
Không kéo cậu ép đi ăn cơm ở căng tin, cũng chẳng tìm cậu gây sự. Chỉ giống Hứa Nguyện, đồng loạt im lặng phớt lờ cậu.
Hôm nay Trần Nặc sang, coi như lần đầu nói chuyện với cậu kể từ khi chia tay ở căng tin.
Thích Dã không hiểu tại sao mình lại để tâm chuyện này.
Rõ ràng cậu và Trần Nặc bọn họ hoàn toàn không cùng thế giới, chỉ nhờ giáo dục bắt buộc chín năm mà may mắn ngồi chung lớp.
Nếu không, mối quan hệ giữa họ sẽ giống như ngày đầu tiên cậu đi làm thêm ở Bắc Nam, cậu đứng bên bể cá chọn cá, còn họ ngồi trong phòng ăn uống nói chuyện.
Bữa trưa ngồi chung quanh bàn dài ở căng tin, cho dù là cơm nóng hổi, hay trò chuyện rôm rả, vốn không thuộc về cậu.
Tối còn phải đi làm thêm, không có thời gian suy nghĩ nhiều thế, Thích Dã chỉ nghĩ ngợi một lúc rồi thôi.
Giữa trưa sau tiết học, cậu vẫn rời lớp, một mình lang thang ngoài trời lạnh lẽo một hồi lâu, cho đến gần tới giờ học mới lững thững quay lại.
Buổi chiều là các môn phụ, tương đối nhẹ nhàng, nháy mắt đã đến giờ tan học.
Tiết cuối cùng là tự học, vội vàng trước khi chuông reo, thầy Toán chỉ đạo Giang Triều và mấy bạn nam khác mang sách tập bài tập từ cổng trường vào, phát cho từng học sinh: "Viết tên vào, đừng mới cầm đã làm mất. Về nhà mỗi ngày làm hai trang, cho phụ huynh ký tên, rồi một tuần nộp lại cho thầy kiểm tra."
Thích Dã không đặt sách tập nên cho rằng việc phát sách không liên quan mình, cúi đầu chăm chú đọc sách, nghe thầy nói vậy giật mình ngẩng đầu.
Không phải nói là mua tự nguyện sao?
Trong lớp đang phát sách, ồn ào, thầy Toán không để ý ánh mắt của cậu, lặp lại một lần nữa: "Nhớ đấy, một tuần nộp lại một lần. Tuần tới cũng giờ này, thầy sẽ thu sách vở của các em."
Nói xong, vội vã rời khỏi lớp.
Đầu Thích Dã thoáng "ù ù" một tiếng.
Không phải không thể tự đi mua một cuốn sách tập, chỉ là thông thường, giá mua cùng lớp sẽ rẻ nhất.
Nếu mua riêng ở hiệu sách, một cuốn có thể đắt hơn 10 đến 20 nhân dân tệ.
Bình thường, Thích Dã có thể cắn chặt răng, lấy ra số tiền này.
Tuy nhiên, cậu vừa mới mua than, những ngày nghỉ ở nhà chữa trị cũng không đi làm thêm ở Bắc Nam, không chỉ không có thừa 10 đến 20 đồng, mà ngay cả 15 đồng để cùng mua sách, cậu cũng không có.
Có vẻ hơi kỳ lạ.
Nhưng thực tế bây giờ cậu chỉ nhờ bữa tối dành cho nhân viên ở Bắc Nam, mới không chết đói giữa mùa xuân tuyết rơi dày và nhiệt độ giảm sâu này.
Mi mắt nhảy lên không kiểm soát được, Thích Dã vội đưa tay, ấn chặt mắt.
Đây là chứng tật cậu mắc phải sau nhiều năm bị đánh đập. Không biết là do bị đánh hỏng não hay bản năng sợ hãi đấm đá của đàn ông.
Tóm lại, mỗi khi cảm xúc thay đổi mạnh, mí mắt cậu sẽ không kiểm soát được co giật.
Thực ra chỉ là 15 đồng, thêm phụ phí mua riêng cũng chỉ vài đồng thôi.
Nhưng chỉ vài chục đồng này cũng khiến Thích Dã ngồi bàn, phải ấn chặt mắt, cảm nhận được cơn giật dưới lòng bàn tay càng lúc càng nhanh, càng rõ rệt.
Và lực cậu dùng cũng mạnh dần, có vài giây, có lẽ là ảo giác, cậu thậm chí cảm nhận được cơn đau đêm hôm đó, nằm trên sàn nhà bị cửa đập liên tục vào mặt.
Dù chưa hoàn toàn mất bình tình, Thích Dã che mắt, hít sâu một hơi.
Chuẩn bị đứng dậy rời khỏi lớp, giây tiếp theo, "bốp" một tiếng.
Một quyển sách tập bay lại, rơi vào tầm nhìn hơi méo mó của cậu.