Một ngày sau bữa cơm gia đình để Hứa Kiến Đạt lên máy bay rời Tây Xuyên.

Sau khi ông đi, trong nhà chỉ còn Hứa Nguyện và Đào Thục Quân. May mắn năm nay khai giảng sớm, mấy ngày nữa là lễ khai giảng chính thức của trường nhất trung Tây Xuyên.

Hôm đó, Hứa Nguyện thức dậy rất sớm.

Nấu xong bữa sáng, ăn thật nhanh rồi kiểm tra sách vở trong cặp, đeo giày và chuẩn bị ra ngoài.

Sau đó cô bị Đào Thục Quân gọi lại: "Chờ một chút."

Tay Hứa Nguyện siết chặt nắm cửa.

Đêm đó, cuối cùng cô cũng bị Trần Nặc thuyết phục quay lại. Khi trở về nhà, cô vốn nghĩ Đào Thục Quân ít nhất cũng sẽ thừa nhận lỗi. Vậy nhưng mọi người, kể cả bà vẫn đang ngồi tán gẫu nhâm nhi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Hoàn toàn không để tâm đến việc vừa rồi.

Hứa Nguyện không thể hiểu nổi.

Bình thường những người lớn luôn bảo cô suy ngẫm xem mình sai chỗ nào. Tại sao đến lượt họ sai lầm, lại có thể xem như chưa từng xảy ra?

Tổn thương và tức giận, hai ngày nay, Hứa Nguyện hầu như không nói chuyện với Đào Thục Quân.

Dù cô rõ rằng với tính tình của mình, Đào Thục Quân chắc chắn khó mà chủ động mở lời. Nhưng cô vẫn hy vọng mơ hồ, mong bà có thể nói lời xin lỗi.

Dù chỉ một câu cũng được.

Nhưng khi Đào Thục Quân gọi tên cô, Hứa Nguyện liền nhận ra, dù tiếp theo là gì đi nữa, thì chắc chắn cũng không phải lời xin lỗi mà cô mong đợi.

"Đừng vội đi, quay lại đây." Quả nhiên, Đào Thục Quân mở miệng là: "Mấy hôm nay con giận dỗi có phải hơi lâu rồi không?"

Hứa Nguyện quay lại, không thể tin được.

Cô giận dỗi?

Cô giận cái gì?

"Mẹ nói cho con biết, tính khí như vậy ra xã hội sẽ bị thiệt lớn đấy." Đào Thục Quân vô tư, "Chuyện nhỏ mà cứ thổi phồng lên, còn oán hận cả ba mẹ. Sau này mọi người biết sẽ nghĩ gì về con? Chắc chắn sẽ bảo..."

"Khoan đã! Mẹ còn chưa nói hết!" Bà mở to mắt khi Hứa Nguyện đột ngột rời khỏi nhà, cô không muốn tiếp tục nghe Đàm Thục Quân cằn nhằn nữa, chạy xuống cầu thang.

Hứa Nguyện hấp tấp chạy xuống, vẫn còn nghe thấy giọng Đào Thục Quân giận dữ: "Thật là! Học dốt tính tình cũng kém! Chẳng chỗ nào tốt cả! Con gái như vậy, trong lớp ai mà thích!"

*

Hứa Nguyện bị Đào Thục Quân đóng dấu "không ai thích" ngồi xe buýt 10 phút tới trường nhất trung Tây Xuyên.

Tây Xuyên là một thành phố nhỏ phía bắc, trường trung học có quy mô trung bình, mỗi khối có từ sáu đến bảy trăm học sinh, tổng số giáo viên và học sinh trong trường không đến hai nghìn.

Hứa Nguyện xuống xe, còn chưa tới cổng trường đã thấy cô Hà đứng ghi danh ở cổng.

Cô Hà cũng nhìn thấy cô, vẫy tay: "Hứa Nguyện!"

Hứa Nguyện vội chạy tới: "Chào buổi sáng cô Hà!"

"Chào buổi sáng, nghỉ hè thế nào?" Cô giáo Hà cười vuốt tóc cô, "Đứng đây cho cô xem, chắc chắn em cao thêm rồi nhỉ?"

Hứa Nguyện ngoan ngoãn đứng yên cho cô xem: "Cao thêm hai centimet ạ!"

Cô giáo Hà mới tốt nghiệp sư phạm, lớp của Hứa Nguyện là lớp đầu tiên cô dạy. Cô trẻ trung, rất thân thiết với học trò, mọi người đều xem cô như chị gái.

Hứa Nguyện rất thích cô Hà.

Vì vậy, Hứa Nguyện rất sợ Đào Thục Quân sẽ gọi điện cho cô giáo để phàn nàn về cô.

Cô Hà cẩn thận quan sát Hứa Nguyện một lúc: "Quả thật cao hơn đấy, cô cảm giác không chỉ hai centimet đâu.”

“Đi thôi." Cô vỗ vai cô, "Vào lớp đi."

Hứa Nguyện gật đầu mạnh: "Dạ!"

Một người lớn một đứa trẻ đi về phía tòa nhà học tập, dọc đường gặp khá nhiều học sinh. Các em chào cô Hà, rồi cười với Hứa Nguyện: "Hôm nay em đến sớm thế!"

Hứa Nguyện cũng cười: "Ngày khai giảng mà, tất nhiên phải đến sớm chứ!"

Chẳng mấy chốc, hai người đã đến lớp học.

Cô Hà cố ý đứng ngoài cửa một lúc, chờ đám học trò làm bài tập vội vã thu dọn đồ đạc xong, mới bước vào.

Hứa Nguyện thì vác cặp, ngồi xuống chỗ của mình.

"Hứa Nguyện! Hứa Nguyện!" Mới vừa ngồi xuống, chưa kịp đặt cặp sách, lưng cô bị chọc hai cái mạnh, suýt ngã về trước, "Cho tớ mượn bài tập Tiếng Anh! Tớ còn chưa làm phần trắc nghiệm!" - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Sức mạnh không thể khống chế quen thuộc này khiến Hứa Nguyện đành quay lại: "Thạch Tiểu Quả, cậu có thể nhẹ tay chút không hả?"

Thạch Tiểu Quả là bạn thân nhất của Hứa Nguyện ở trường. Nhìn tên và người hoàn toàn không hợp, thường xuyên để mái tóc ngắn hơn cả con trai, cả năm chỉ mặc quần, coi thường cái chuyện mặc váy.

Theo Giang Triều nói, ngày nào Thạch Tiểu Quả ra dáng con gái, ngày đó anh sẽ vượt qua Trần Nặc, trở thành học sinh số một của lớp.

Giang Triều là bạn cùng bàn Trần Nặc, từ lớp 7 đến giờ duy trì mối quan hệ "anh đứng nhất, tôi cũng đứng nhất" hài hòa ổn định với Trần Nặc.

Đương nhiên, cậu ta là người đứng cuối cùng.

"Đúng! Thạch Tiểu Quả cậu tưởng ai cũng cứng cáp như cậu à!" Lúc này, Giang Triều đã rất tự nhiên luồn tay vào cặp của Hứa Nguyện, bắt đầu lục tìm bài tập tiếng Anh, "Cho tớ mượn trước nào! Hôm qua tớ làm bài tập môn khác cả ngày! Tiếng Anh chẳng động vào chữ nào!"

Thạch Tiểu Quả lập tức trừng mắt: "Giang Triều!"

Cô bé nhướng mày, Giang Triều chỉ một cái đã rùng mình, hướng về bục giảng la lớn: "Cứu em với cô Hà!"

Cô giáo Hà cười tươi: "Cứu ai? Em hay bài tập tiếng Anh của em?"

Cũng từng là học sinh, cô đương nhiên biết rõ những đứa trẻ này sẽ không bao giờ làm bài tập về nhà một cách nghiêm túc trong kỳ nghỉ hè nên chỉ nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng với những đứa trẻ nghịch ngợm ngay trước mắt như thế này vẫn phải nói vài câu.

Giang Triều lập tức đầu hàng: "Em không nói gì hết! Cô nghe nhầm rồi!"

Vừa lúc đó, Trần Nặc vác cặp bước vào lớp. Giang Triều cười đến tận mang tai, bỏ việc cãi nhau với Thạch Tiểu Quả ra sau đầu, vui vẻ quay lại chỗ ngồi.

Trước khi rời đi còn không quen vứt cho hai cô gái hai que kẹo mút: "Hai đứa ăn đi."

Thạch Tiểu Quả chán ghét nhận lấy: "Đưa đây! Làm phiền!" Không thèm nhìn, tay phất quét kẹo sang một bên, cúi đầu chăm chú làm bài, chẳng màng trên bục giảng có cô chủ nhiệm.

Hứa Nguyện nhìn ánh mắt bất lực của cô giáo Hà, cùng bật cười.

Cô thu dọn kẹo cho Thạch Tiểu Quả, tự bóc một que bỏ vào miệng. Vị chua ngọt đậm đà từ đầu lưỡi lan tỏa.

Là vị chanh.

Trong vị chua ngọt, Hứa Nguyện nghe tiếng Giang Triều ồn ào xin Trần Nặc cho mượn bài tập ở phía sau lớp, đưa bài cho Thạch Tiểu Quả đang gấp rút sao lại phần trắc nghiệm, thỉnh thoảng cười chào bạn bè đi ngang qua.

Cô rất thích trường học, Hứa Nguyện nghĩ.

Bởi vì thầy cô bạn bè ở đây cũng rất thích cô.

*

Còn 20 phút nữa sẽ có tiếng chuông báo đọc sách buổi sáng.

Ngày đầu tiên đến trường, thời điểm này, phần lớn học sinh đã có mặt, ngồi vào chỗ của mình rôm rả tán gẫu, chia sẻ những câu chuyện vui vẻ trong kỳ nghỉ.

Thích Dã vác cặp sách, đứng bất động bên bàn ăn, mắt nhìn chằm chằm Thích Tòng Phong đang ăn sáng.

Hôm nay là ngày Thích Tòng Phong hiếm hoi dậy sớm, ra quán ăn sáng ngoài khu nhà, mua bánh bao, hủ tiếu và yến mạch - tất nhiên chỉ một phần. Lúc này một tay hắn cầm bánh bao, tay kia bưng bát hủ tiếu, mặt lấm tấm dầu mỡ. 

Thỉnh thoảng cúi xuống hớp một ngụm nước hủ tiếu, hoàn toàn không đoái hoài Thích Dã đứng bên cạnh.

Thích Dã im lặng.

Cậu không cử động, cũng không lên tiếng, chỉ đứng yên nhìn Thích Tòng Phong ăn.

Một lúc sau, Thích Tòng Phong chán cảnh bị nhìn chằm chằm: "Nhìn cái gì?"

"Không phải mày bảo sẽ tự kiếm tiền đóng học à?" Nói đến đây, hắn có hơi áy náy, cố ý nghiêng đầu tránh ánh mắt của cậu: "Bây giờ khai giảng rồi, kiếm không ra tiền đi học thì có liên quan gì tới tao?"

Thích Dã bình tĩnh sửa lại: "Là tiền sách vở."

Nhờ chính sách giáo dục bắt buộc 9 năm, những đứa trẻ như Thích Dã ít nhất cũng được học hết cấp 2, không bị đuổi đi làm nhà máy ngay sau tiểu học.

Tuy nhiên, dù có thể được miễn học phí nhưng bạn vẫn phải đóng tiền mua sách giáo khoa.

Một học kỳ sách giáo khoa cộng với sách bài tập khoảng 200 nhân dân tệ.

"Tiền học hay sách vở gì gì đó!" Thích Tòng Phong mặc kệ, "Trước kia không phải mày từng đi bưng bê sao? Mỗi ngày về nhà tao đều ngửi thấy mùi nồng nặc trên người mày! Mày kiếm ra tiền rồi tự lo! Đòi tao làm gì?" ( truyện trên app T𝕪T )

Thích Dã vốn chỉ đứng bên bàn.

Nghe vậy, đôi mắt thường xuyên cúi xuống hiếm hoi ngẩng lên, bước tới gần, nhìn thẳng vào mặt người đàn ông.

Đôi mắt đen thường lạnh nhạt ấy bừng lên tia sáng, sắc bén như lưỡi hái mài bóng loáng. Xé da thịt, lột xương, xuyên thấu đến trái tim đập đều trong lồng ngực.

"Ba." Thích Dã nhìn chăm chăm Thích Tòng Phong, nói từng tiếng một, "Ông nghĩ thế nào?"

Đây là lần đầu tiên trong vài năm gần đây cậu gọi hắn như vậy.

Trong những ngày làm việc ở Bắc Nam, Thích Dã quả thực kiếm được khá nhiều tiền, số tiền cũng không ít. Nếu không phải ngày cậu rời đi trực tiếp nhận được tiền lương từ bộ phận kế toán, cậu gần như cho rằng đây là tiền mà bác Triệu và quản đốc ngầm trợ cấp cho mình.

Nhưng số tiền đó đến tay đã bị lấy đi mất.

Thích Tòng Phong không lấy tiền đi cờ bạc, nhưng cả hai cha con đều biết rõ nó đi về đâu.

Mười mấy ngày trôi qua, vết thương trên má phải Thích Dã đã đóng vẩy. Dù đã tháo bằng nhưng vết sẹo trên mặt vẫn còn khá rõ ràng, cậu lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mắt.

Không chút biểu cảm dư thừa nào trên mặt.

Đôi mắt tối sầm.

"Mày..." Thích Tòng Phong rốt cuộc vẫn biết mình yếu lý, bị nhìn chằm chằm như vậy, ông ta liền tức giận, từ trong túi quần móc ra ba tờ tiền đỏ, ném mạnh vào mặt Thích Dã mà mắng: "Được rồi! Được rồi! Mày đang đòi nợ đấy à? Muốn tiền thì tao đưa tiền cho mày đây!"

Tiền Thích Tòng Phong lấy ra là những tờ tiền mới, hơn nữa ông ta còn ném tiền mạnh đến mức khi nó xiết qua mặt Thích Dã cũng khiến cậu thấy nhoi nhói

Thích Dã theo bản năng nhắm mắt lại, chờ những cú đánh đáp xuống, nhưng khi mở mắt ra chỉ người đàn ông đang giẫm đạp lên những tờ tiền rớt dưới đất: "Đây! Tất cả cho mày! Mày tự nhặt lấy đi!"

Nói xong liền bỏ chân ra.

Tiền mới lấy ra vẫn còn mới, chỉ vài giây sau liền biến thành tờ tiền cũ nát.

Dính nước canh hủ tiếu bắn tung tóe khi Thích Tòng Phong giẫm mạnh, nhàu nát, ướt sũng, bẩn thỉu.

Hoàn toàn mất hình dạng.

Nhưng Thích Dã không để ý.

Cậu quỳ xuống, nhặt từng tờ tiền, lau khô, cẩn thận cho vào túi có khóa.

Mở cửa, đi xuống cầu thang, toàn bộ quá trình đều vô cùng từ tốn, không vội vã.

Ra khỏi cổng, khuất tầm mắt khỏi căn hộ trên cao, gần như đã ra khỏi khu nhà, cậu bé đột ngột phóng nhanh.

Hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên.

Cậu không muốn đến trễ ngày đầu tiên.

Trên bản đồ, trường nhất trung Tây Xuyên cách nhà Thích Dã 5 cây số.

Cậu đi đường tắt qua ngõ nhỏ, chạy hết tốc lực, vừa kịp lao vào cổng trường trước khi tiếng chuông báo đọc sách sáng vang lên.

"Khoan đã!" Tiếng của cô Chu, giáo viên trực cổng ngăn cậu lại, "Đồng phục của em đâu?"

Cô vốn định hỏi Thích Dã tại sao không mặc đồng phục, nnhưng khi ánh mắt liếc nhìn quần áo của cậu, cô không khỏi giật mình.

Thích Dã lợi dụng cơ hội, hỏi: "Thưa cô, lớp 8.3 ở đâu ạ?"

Bao năm qua, việc tử tế duy nhất Thích Tòng Phong làm được, có lẽ là sau khi chuyển về Tây Xuyên đã sớm lo liệu xong thủ tục chuyển trường cho Thích Dã - mặc dù phải để cậu chủ động đề nghị năm sáu lần, bị đánh ba bốn lần mới miễn cưỡng đi làm, nhưng dù sao ông cũng không thật sự để cậu không được đi học.

"Lớp 3 ở tầng một bên kia." Cô chỉ hướng cho cậu, lại do dự, "Nhưng em..."

Thích Dã cúi đầu chào cô: "Cám ơn cô."

Sau đó cậu chạy thẳng về phía tòa nhà học tập, hoàn toàn không chú ý đến biểu cảm do dự của cô.

Ngay cả khi nhận ra, Thích Dã cũng khó mà hiểu.

Bởi vì hôm nay cậu không mặc chiếc áo len màu hồng cũ kỹ thường ngày, vậy nên lý do gì khiến người khác chú ý đến cậu?

*

Mặc kệ áp lực của cô Hà ngồi trên bục giảng, Thạch Tiểu Quả kiên quyết không nhúc nhích, cuối cùng cũng sao xong toàn bộ câu hỏi trắc nghiệm tiếng Anh trước giờ đọc sách.

"Mệt chết tôi rồi." Cô nghiến răng ken két, xoa tay đau nhức, "Không hiểu sao cậu có thể viết đủ bài tập."

Hứa Nguyện ra hiệu Thạch Tiểu Quả nói nhỏ đi: "Đừng nói nữa, cô Hà vẫn còn nhìn kìa!"

Thạch Tiểu Quả ngước lên, cười tươi với cô Hà, rồi quay sang: "Dù sao chút nữa cũng xếp lại chỗ ngồi, vậy nên trước tiên tớ cứ ngồi đây với cậu đã."

Không giống một số giáo viên chủ nhiệm khác, cô Hà chưa bao giờ sắp xếp chỗ ngồi theo thứ hạng. Luôn luôn xếp theo chiều cao.

Độ tuổi này trẻ con đang ở giai đoạn tăng trưởng nhanh, sau một kỳ nghỉ có khi cao thêm rất nhiều. Vì vậy mỗi học kỳ, tiết đọc sách sáng đầu tiên, cô Hà đều sắp xếp lại chỗ cho mọi người.

Hứa Nguyện không phản đối: "Ngồi đi, dù sao chúng mình chắc chắn không thể ngồi chung."

Thạch Tiểu Quả cao lớn, ngang với Trần Nặc và Giang Triều, luôn được sắp xếp ở hàng sau cùng.

Hứa Nguyện thấp hơn, thường ngồi ba hàng đầu. Mặc dù hè này cao thêm hai phân, vẫn không thể ngồi cùng Thạch Tiểu Quả.

Thạch Tiểu Quả cũng không quan tâm: "Chỉ cần không bị bố trí ngồi một mình là được."

Lớp 8.3 vốn có 50 học sinh, hết học kỳ trước có một bạn chuyển đi. Số còn lại ngồi bàn đôi, dù xếp thế nào cũng có người phải ngồi riêng.

"Yên tâm đi, không ai ngồi một mình. Học kỳ này lớp chúng ta có bạn mới, ai cũng có bạn cùng bàn." Cô Hà ngồi trên bục nghe thấy, nói.

Hàng sau cùng Giang Triều tai thính: "Thật hả? Sắp vào giờ đọc sách rồi, sao vẫn chưa thấy bạn mới đâu?"

Cậu ta vươn cổ nhìn về phía trước: "Cô đừng lừa chúng em nha!"

Vừa dứt lời, chuông báo đọc sách vang lên.

Trong giai điệu quen thuộc, cửa trước lớp vang lên giọng nam ngắn gọn: "Báo cáo."

Nhiều năm sau, mỗi khi nhớ lại Thích Dã năm 13 tuổi, ấn tượng sâu sắc nhất của Hứa Nguyện không phải hình ảnh cậu đứng trên sân thượng chập chờn đêm giao thừa, cũng không phải vết thương trên khuôn mặt đã đóng băng vì giá lạnh, cũng không phải đôi vai nhọn hoắt khi cậu cố sức móc cá trên ghế thấp.

Gọi xong "Báo cáo", cậu bé đứng ở cửa.

Không mặc chiếc áo len màu hồng cũ kỹ quen thuộc, toàn thân cậu mới toanh. Cặp mới, áo sơ mi mới, quần mới, thậm chí đôi giày trắng sạch không vết bẩn.

Không biết vì bộ quần áo mới, hay vì lý do gì khác, đôi mắt lạnh lùng thường ngày hiện lên chút ấm áp.

Hiếm thấy dịu dàng, không còn xa cách và lạnh lùng như trước.

Ngoài bộ đồ mỏng manh thích hợp hơn vào mùa xuân hè, tất cả đều rất tốt.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play