Lúc rạng sáng, thành phố Tây Xuyên bất ngờ có tuyết rơi lớn.

Hiện giờ là đầu tháng 3, đợt không khí lạnh này vẫn đến hung hăng. Hứa Nguyện vốn ngủ không sâu, rất nhạy cảm với ánh sáng, không lâu sau đã bị ánh sáng trắng xóa chói lòa trong phòng làm tỉnh giấc.

Thức dậy nhìn ra cửa sổ, thế giới bên ngoài đã bị tuyết bao phủ, mịt mờ trắng xóa.

Tuyết rơi rất lớn, nhiều hơn mọi trận tuyết tháng 1 và tháng 2. Nhiệt độ giảm đột ngột, ngay cả khi trong phòng bật sưởi ấm nóng rực, đứng cạnh cửa sổ vẫn cảm nhận được cái lạnh thấu xương.

Hứa Nguyện kéo rèm cửa lại, trước tiên đi tủ quần áo lấy bộ đồ ngủ dày hơn một chút mặc vào rồi ngồi vào bàn học lục lọi tìm mặt nạ mắt con gấu đã mua cách đây vài ngày.

Sợ làm phiền Đào Thục Quân đang ngủ trong phòng chính, cô không dám bật đèn lớn, chỉ bật đèn chống hại mắt dùng khi làm bài tập.

Ánh sáng màu nâu nhạt dịu dàng chiếu sáng một khoảnh khắc nhỏ, cũng chiếu sáng tờ kiểm tra Vật Lý bị thầy Tiền đánh dấu điểm đỏ "64" trên bàn học.

Hứa Nguyện lục tìm trong ngăn kéo, tìm thấy hộp mặt nạ mắt con gấu còn nguyên seal, vừa mở túi ra vừa nhìn chằm chằm vào tờ kiểm tra.

Nhờ Thích Dã, với tờ kiểm tra 64 điểm này, chiều nay cô mới có thể bước vào nhà, không bị đứng phạt ngoài cửa.

Tuy nhiên, điều này không có nghĩa Đào Thục Quân hài lòng.

"Tao sẽ không ký tên đâu!" Bà nói: "Mày đừng tưởng thi được điểm tạm đạt là xong hết, có thể lấp liếm qua loa đấy! Lớp mày ai thi được cao nhất? Điểm tuyệt đối à? Mày nhìn người ta đi, rồi nhìn mày, thi kém thế mà còn dám mang về nhà cho phụ huynh ký à?"

Thật ra, thầy Tiền không yêu cầu gì về chữ ký của phụ huynh cả, dù sao đây cũng chỉ là kiểm tra nhỏ của một chương mà Hứa Nguyện cũng chẳng hề nhắc tới chuyện ký tên.

Nhưng Đào Thục Quân vẫn nắm lấy điểm này, nói đi nói lại một hồi, cuối cùng quăng lại câu: "Mày nhớ cho kỹ đấy, từ giờ trở đi tất cả các môn học, thi không được 90 điểm đừng có tìm tao ký! Tao mất mặt lắm!"

Một trận mắng này thật vô lý.

Hứa Nguyện cũng không để tâm lắm, so với bị đuổi ra khỏi nhà, nghe vài câu mắng chửi cũng chẳng có gì.

May có Thích Dã giúp đỡ, cô nghĩ.

Nếu không, đêm tuyết lớn như thế này, chắc chắn cô sẽ không chịu nổi một mình.

Nghĩ vậy, Hứa Nguyện đặt mặt nạ xuống, lặng lẽ ra khỏi phòng, lục tìm trong bếp hai ổ bánh mì và hai hộp sữa.

Rồi cũng yên lặng quay lại, cẩn thận đặt chúng vào cặp sách.

Mặc dù Trần Nặc bảo cô đừng lo việc ăn uống của Thích Dã nữa, nhưng Hứa Nguyện vẫn cảm thấy, ít nhất cậu cũng phải ăn chút gì đó.

Nếu không thể kéo cậu đi ăn cơm ở căng tin thì trong bữa phụ của mình cô chia sẻ một phần cho cậu, chắc cũng không sao chứ?

Hứa Nguyện đeo mặt nạ vào, nằm xuống giường, suy nghĩ mãi, cảm thấy kế hoạch này hoàn hảo không tì vết.

Nghĩ vậy, cô chìm vào chăn ấm êm, ngủ say sưa.

Hứa Nguyện nghĩ rất hay. Nhưng mà hôm sau, khi cô mang theo hai phần bánh mì sữa bước vào lớp, chỗ bên cạnh máy sưởi trống trơn.

Không có bóng dáng quen thuộc chỉ mặc đồng phục, gầy gò ấy.

Hả?

Hứa Nguyện không khỏi thắc mắc.

Hôm nay ấy đến trễ thế?

Ngoại trừ ngày đầu tiên đi học, thời gian gần đây, Thích Dã luôn đến rất sớm.

Mỗi sáng, Hứa Nguyện vừa bước vào lớp là thấy cậu ngồi cạnh cửa sổ, chăm chú lật qua lật lại xem sách.

Ngoại trừ hôm qua cô vì kiểm tra Vật Lý nên đi sớm hơn nửa tiếng, còn những ngày khác cậu luôn đến trường trước cô.

Hứa Nguyện đặt cặp xuống, nhìn ra cửa sổ.

Hôm nay cô cũng đi học khá sớm, bây giờ trong sân trường vẫn chưa đông học sinh. Tuyết rơi cả đêm không ngừng, sân tập thể dục trắng xóa một màu, chỉ có vài dấu chân lộn xộn bước qua tuyết, để lại những dấu chân sâu cạn khác nhau.

Có lẽ vì tuyết rơi quá lớn, Hứa Nguyện nghĩ.

Cô không thường xuyên đến khu cũ phía Bắc nhưng thỉnh thoảng có đọc tin tức địa phương. Cô nhớ là chủ yếu là những tin về cơ sở hạ tầng lạc hậu gây ra các vấn đề khi trời mưa tuyết.

Tuyết rơi lớn như vậy, đường xá khó đi lại, đến trễ cũng dễ hiểu.

Vậy nên Hứa Nguyện không suy nghĩ thêm, đặt sữa và bánh mì lên máy sưởi.

Máy sưởi thép nhiệt độ cao, mùa đông đến, mọi người thích để đồ lên đó để hâm nóng.

Bây giờ đặt lên, đến khi Thích Dã đến trường có thể ăn luôn.

Nhưng Hứa Nguyện chờ đợi mãi mà vẫn không thấy Thích Dã. Đợi đến khi cô Hà vào lớp bắt đầu tự học buổi sáng, ghế bên cạnh cô vẫn trống không.

Cho đến hết tiết toán đầu tiên, cậu vẫn không xuất hiện ở trường.

Không biết cậu đã đi đâu. 

Hay xin phép nghỉ ốm rồi?

Hứa Nguyện không khỏi lo lắng.

Cậu mặc quá ít, chỉ có một cái áo khoác đồng phục, mặc dù có tác dụng giữ ấm chút ít nhưng so với chỉ mặc sơ mi thì cũng chẳng khá hơn là bao.

"Hứa Nguyện." Còn chưa hiểu rõ chuyện gì, tiết toán vừa tan, cô Hà đứng ở cửa lớp vẫy tay:"Em lại đây."

Hứa Nguyện hơi bối rối: "Vâng ạ."

Cô Hà dẫn Hứa Nguyện vào văn phòng: "Em có số liên lạc của bạn cùng bàn không?"

Sáng nay lên lớp tự học, cô ấy đã thấy Thích Dã vắng mặt, nghĩ là do tuyết lớn, học sinh đến muộn nhiều nên không để ý lắm.

Đến tiết Một, đi ngang qua cửa sau nhìn vào vẫn không thấy bóng dáng Thích Dã, cô ấy mới cảm thấy có gì đó không ổn.

"Cô đã gọi số điện thoại nhà bạn ấy đăng ký trên hệ thống nhà trường rồi nhưng không ai nghe máy." Cô Hà nói: "Nghe nói hai đứa quen biết từ trước, em có số nào khác có thể liên lạc với bạn ấy không?” - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Cô Hà không biết, lúc đó Thích Dã để lại số điện thoại của chính mình.

Hiện giờ điện thoại đã bị ném cho vỡ vụn, tất nhiên không thể gọi được.

Hứa Nguyện lập tức hơi bối rối: "Em... không... không biết ạ."

Cô chỉ từng thấy chiếc điện thoại nứt toác của cậu, hoàn toàn không biết số điện thoại của cậu.

"Đứa trẻ này..." Cô Hà không khỏi đau đầu: "Thôi được, em về lớp đi, cô sẽ tìm thêm xem."

Cô Hà không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là do thời tiết đột ngột trở lạnh hôm qua, Thích Dã ốm nên không đến lớp, phụ huynh quên báo nghỉ với cô.

Tình huống này ở trường cũng thỉnh thoảng xảy ra, cô ấy dạy lớp được một năm rưỡi, gặp phải 2-3 lần.

Ngay cả những bậc phụ huynh quên đón con đi học mẫu giáo còn có thì phụ huynh học sinh cấp hai quên xin nghỉ học cho con cũng không hiếm.

Hứa Nguyện lại hơi lo lắng.

Lo cho Thích Dã sẽ bị ốm nặng, chiều tan học cô còn đặc biệt chạy đi hỏi cô Hà một lần nữa.

"À đúng rồi, hôm nay việc nhiều quá, cô quên nói với em rồi." Cô Hà có hẹn tối nay, vội vàng nói với cô vài câu: "Cha bạn ấy nhắn tin với cô, nói tối qua bạn ấy hơi cảm lạnh thôi, không sao, nghỉ một ngày là khỏe."

Hứa Nguyện vô thức gật đầu: "Vâng ạ, vậy thì tốt rồi."

Cô Hà vội về nên không kịp nói thêm gì với Hứa Nguyện nữa.

Hứa Nguyện cũng không suy nghĩ nhiều, cho đến khi tạm biệt mấy người Thạch Tiểu Quả.  Cô đi một mình ra bến xe bus, mới thoáng cảm thấy có gì đó không đúng.

Cô đã từng chứng kiến hình ảnh người đàn ông say xỉn, mắt đỏ ngầu, cầm dây thắt lưng, đuổi theo Thích Dã từ khu chung cư ra đường phố, cố đánh cậu tàn nhẫn như thế nào vào đêm 30 Tết.

Cô cũng từng thấy, trong ngày gió Bắc cắt da cắt thịt, cậu cầm móc áo sắt biến dạng, mặt đầu chằng chịt vết thương, máu chảy đông cứng.

Một người cha như vậy. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Liệu có thể vì con chỉ hơi cảm lạnh mà lo lắng, xin nghỉ học thay cho Thích Dã không?

Rốt cuộc vẫn sợ Thích Tòng Phong, Hứa Nguyện không đi thẳng đến khu chung cư nhà Thích Dã, mà quẹo vào tiệm lẩu Bắc Nam đang mở cửa.

"Em nói Thích Dã à? Không có đâu, hôm nay cậu ấy không đến." Quản lý lắc đầu: "Hôm qua tuyết rơi lớn thế, chắc là cậu ấy bị ốm rồi chăng? Nếu ngày mai cậu ấy đi học, nhờ em nhắn với cậu ấy, bảo cậu ấy khỏi bệnh rồi hãy đi làm, sức khỏe quan trọng nhất."

Hứa Nguyện hơi do dự: "À... vâng..."

Cô chưa kịp cảm ơn quản lý, phía sau truyền đến giọng ngạc nhiên của một người đàn ông: "Sao gần đây nhiều trẻ con đến đây làm thêm thế nhỉ?"

Anh Nam thật sự không hiểu nổi, nhìn Hứa Nguyện từ trên xuống dưới: "Này, em gái à, tiệm nhà tôi bán lẩu, việc vất vả đấy, không phù hợp với em đâu. Em biết quán cà phê bên trái lối vào trung tâm mua sắm không? Sang đó đi, nhẹ nhàng hơn nhiều."

Nói rồi lấy điện thoại ra, định gọi cho quản lý quán cà phê.

"Anh Nam à!" Quản lý lẩu vội ngăn cản: "Cô bé là bạn cùng lớp của Thích Dã, sang tìm cậu ấy mà, anh nghĩ cái gì vậy?"

Anh Nam sờ cằm, suy nghĩ nửa phút mới hiểu quản lý nói ai: "À, tìm thằng nhóc đó à?"

"Chuyện gì thế?" Anh ta lập tức nhướn mày, nở nụ cười lơ đãng: "Thằng nhóc đó theo đuổi em à? Quấy rối em? Nhét thư tình vào cặp em à?"

Hứa Nguyện chưa bao giờ gặp người lớn nói chuyện phiền phức, lêu lỏng như thế này.

Mặt nháy mắt trắng bệch, cô do dự nhìn lên quả đầu hồng mới của anh Nam, căn bản không dám lên tiếng. Cô quay sang nói cảm ơn với quản lý rồi chạy thẳng ra khỏi Bắc Nam.

Không tìm thấy Thích Dã ở Bắc Nam, Hứa Nguyện do dự một lúc rồi quyết định tranh thủ thời gian trời sáng còn lại, ghé khu cũ một chuyến.

Chỉ xem thử thôi, cô nghĩ.

Nếu cậu thực sự ốm, cô cũng có thể mang thuốc cho cậu.

Nghĩ vậy, sau khi rời Bắc Nam, Hứa Nguyện trước tiên mua một số thuốc điều trị cảm mạo và cảm lạnh ở hiệu thuốc, rồi mới bắt taxi đi đến địa chỉ nhà Thích Dã.

Đường ở khu cũ thật sự rất tồi tàn, ổ gà ổ voi khiến xe lắc lư khó chịu. Tài xế cho xe dừng ở ngõ: “Cháu xuống ở chỗ này đi, xe chú không vào được, xin lỗi nhé.”

Hứa Nguyện không phiền việc đi bộ một đoạn ngắn, trả tiền xuống xe, cầm túi nhựa, cẩn thận bước trong hẻm nhỏ.

Đêm 30 Tết, cô theo Thích Dã rẽ vào đây lúc trời đã tối. Ánh sáng yếu ớt, lại lạnh và lo lắng nên hoàn toàn không nhìn rõ khu vực xung quanh khu chung cư.

Bây giờ trời còn sáng, cuối cùng cô có thể nhìn thấy toàn cảnh.

Khu chung cư được xây vào cuối thế kỷ 20, đã cũ nát, so với tòa nhà cũ cậu đứng trên tầng cao nhất đêm đó còn cổ hơn. Hai cánh cổng sắt làm lối vào đã bị ăn mòn, sơn phủ bong tróc sạch, chỉ còn lại màu đỏ rỉ sét.

Cảnh tượng bên trong cũng tương tự.

Do xây dựng từ lâu, vữa ngoài tường nhà bong tróc từng mảng lớn. Dây điện vi phạm lộn xộn treo qua đầu, ở một số nơi quấn vào nhau thành bùng nhùng.

Hứa Nguyện phải quẹo qua quẹo lại nhiều lần, tránh những sợi dây điện trần trụi có thể bất cứ lúc nào phát tia lửa và bốc cháy.

Theo hướng đi trước đây đến đây, cô rẽ vào phía sau, rồi hơi do dự.

Lát nữa đứng dưới nhà gọi tên cậu ấy, hay vào trong gõ từng nhà một?

Lần trước cô nhìn thấy chiếc xe ba bánh nên mới biết Thích Dã ở tòa nhà nào.

Nhưng cụ thể ở tầng nào thì không rõ.

Cuối cùng cô cũng chỉ là một đứa trẻ chưa đầy mười lăm tuổi, Hứa Nguyện vẫn hơi sợ người đàn ông say khướt, mắt đỏ ngầu kia.

Đang lưỡng lự giữa hai sự lựa chọn, cô đi chậm rãi qua khúc cua.

Rồi dừng lại.

Không giống khu chung cư cao cấp phía Nam, khu cũ này hầu như không có bảo vệ hay dịch vụ quản lý.

Mặc dù tuyết đã ngừng rơi được một lúc lâu, sân vẫn chất đầy tuyết dày không được dọn dẹp.

Vì thế, trên nền trắng muốt bao la, đống than viên chất đầy cao gần hai người trước cửa nhà tiêu biểu lắm.

Chúng đen thui, im lặng đứng đó. To lớn và hùng vĩ, giống như ngọn núi bị ngọn lửa nuốt chửng, thiêu đốt làm xốp.

Dưới chân núi, cậu bé mặt sưng tấy đỏ au, mắt đỏ ngầu cầm túi dệt, cố gắng chuyển từng viên than một, nhằm làm trống đi ngọn núi cao hơn cậu rất nhiều này.

Thực ra Thích Dã cũng không nghĩ mình sẽ không đi học hôm nay.

Nhưng sau khi nằm mơ màng trên sàn, bị cái lạnh thấu xương làm tỉnh dậy vài lần, cậu mới chịu khó mở mắt ra thì phát hiện trời đã sáng trưng.

Phòng yên tĩnh, nghe có vẻ Thích Tòng Phong không ở nhà.

Nhịn cái đau âm ỉ, nặng nề trên mặt, cậu chậm rãi bò dậy. Trước tiên vào phòng khách xem giờ, chắc chắn đã qua nửa buổi sáng, rồi vào phòng vệ sinh soi gương.

Hôm qua Thích Tòng Phong đá cửa quá mạnh, khiến mặt Thích Dã sưng phù, không thể nhìn nổi. Mắt phải gần cửa bị chảy máu, đỏ thẫm một mảng nhưng không đau lắm.

Theo kinh nghiệm, chắc là các mạch máu nhỏ bị vỡ.

Không phải chuyện lớn.

Cậu cúi xuống bồn rửa, dùng nước lạnh xối mặt gần nửa tiếng, cho đến khi rét cóng cả người, run cầm cập, mặt mới hạ sưng được chút ít.

Nhưng vẫn còn xa mới đi học được.

Vì vậy, Thích Dã quyết định không đến trường.

Không có điện thoại mới, không thể xin nghỉ với cô Hà, cậu trước tiên đạp xe ba gác đi mua than ở một cửa hàng than gần đó. Mua xong than, mượn điện thoại của chủ cửa hàng gọi xin nghỉ.

Sau đó tiếp tục đạp xe ba gác, chở than về từng chuyến một.

Thực ra Thích Dã cũng không muốn tiêu tiền vào việc này lắm, nếu muốn, đầu mùa đông cậu đã mua than sớm rồi.

Nhưng cậu thật sự quá lạnh.

Không biết là do cơn bão tuyết bất ngờ này hay do trận đòn tàn nhẫn của Thích Tòng Phong tối qua.

Sáng thức dậy, cậu cảm thấy khớp xương như đông cứng, đau nhức hơn nhiều so với vùng mặt sưng. Giống như có ai cầm dao cứ chọc chọc vào xương không ngừng.

Trước đây, có lẽ Thích Dã sẽ nhẫn nhịn.

Tuy nhiên hôm nay, cậu không muốn chịu đựng thêm giây phút nào nữa, lúc lảo đảo xuống cầu thang, lúc loạng choạng đạp xe ba gác, lúc cắn răng kéo than về từng chuyến, cậu chỉ nghĩ đến hình ảnh than trong lò sưởi cháy đỏ.

Nóng rực, giống như máy sưởi trong lớp, chỉ cần đưa tay ra là cảm nhận được hơi ấm.

Nhờ suy nghĩ này mà cậu có thể cầm cự, đến gần trưa, cuối cùng cũng kéo hết than về.

Trước tiên cậu mang hai khối lên lầu, ngồi bên lò sưởi ấm áp ngồi hâm nóng một hồi lâu, mới xuống kéo than còn lại.

Không cần lo bị ai lấy trộm, bây giờ mọi nhà đều có hệ thống sưởi ấm, không ai thèm để ý than viên rẻ tiền 7-8 đồng một cục.

Sức lực có hạn, Thích Dã từ từ nhét đầy bao tải, vừa định vác lên vai bưng lên lầu thì cánh tay bị giữ lại.

Giọng nói của cô bé vang lên, có vẻ từ rất xa, mơ hồ khó nghe: "Thích Dã! Thích Dã! Sao cậu lại thế này? Ngẩng đầu lên! Nói chuyện đi!"

Lần đầu nhìn thấy Thích Dã, Hứa Nguyện đã sửng sốt.

Điều khiến cô hoảng sợ hơn, là dù chỉ cách nhau vài mét, cô gọi to tên cậu nhưng cậu vẫn như không nghe thấy.

Vẫn im lặng, tiếp tục cúi xuống nhặt than đưa vào bao, với khuôn mặt sưng đỏ.

"Dù cậu có muốn hay không, hôm nay nhất định phải báo cảnh sát!" Tay bị nắm chặt, Thích Dã không có phản ứng ngay. Một lúc lâu sau, cậu mới chậm rãi ngước đầu, nhìn thấy gương mặt đẫm nước mắt của Hứa Nguyện và nghe thấy giọng điệu kiên quyết chưa từng có: "Chắc chắn là bố cậu đúng không? Ông ấy không được làm thế này! Làm như vậy là phạm pháp! Cậu đi với tớ, bây giờ chúng ta đi tìm cảnh sát!"

Hứa Nguyện phát hết sức mạnh, lực tự nhiên ngang ngửa Thạch Tiểu Quả.

Thích Dã vừa kéo bao than, bị lôi đi vài bước mới tìm cách giật tay ra: "Không đi."

Mặt vẫn sưng, cậu nói không rõ lời.

"Không được!" Cô bé hiền lành từng xin lỗi cậu ở tiết Vật Lý, lập tức từ chối: "Phải đi! Nhất định phải báo cảnh sát!"

Nói rồi, cô giơ tay kia ra, ôm chặt cánh tay cậu, kéo về phía cổng khu chung cư.

Thích Dã bị ép buộc phải bước theo một đoạn, gần quẹo khúc thì dừng lại, dùng tay đỡ vào tường.

"Hứa Nguyện."

Giọng khàn khàn, cậu lần đầu gọi tên cô: "Tôi đã nói rồi, tôi không đi."

"Tại sao chứ?"

Hứa Nguyện thực sự không hề muốn khóc nhưng cô chỉ cần ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt sưng vù của cậu, đôi mắt đỏ au vì máu tụ, lập tức không kìm chế được bản thân: "Các chú cảnh sát rất tốt mà! Họ sẽ không bỏ mặc cậu đâu, họ sẽ giúp cậu!"

Đôi mắt cô bé mở to, trời lạnh giá, nước mắt chảy dài trên má, chưa được bao lâu đã đóng băng thành hai vệt mỏng.

Thích Dã không nói gì, im lặng nhìn Hứa Nguyện.

Cậu giữ im lặng cho đến khi cô khóc nức nở nói một tràng, thở không ra hơi mà phải lau nước mắt, cậu mới lên tiếng: "Rồi sao nữa?"

Hứa Nguyện không hiểu cậu đang nói gì: "Rồi thì họ sẽ xử lý bố cậu, không để ông ấy đánh cậu nữa! Ông ấy dám đánh cậu thì bắt ông ấy vào tù! Bắt ông ấy—"

Chưa nói hết câu, Thích Dã đã cắt ngang cô.

"Rồi sao nữa?"

Trong gió lạnh, cậu bình tĩnh hỏi lại: "Sau đó thì sao?"

Hứa Nguyện vẫn chưa hiểu: "Sau đó... "

Sau đó thì tên say xỉn đó sẽ không đánh người nữa, sẽ không làm hại cậu nữa mà?

Cô bé còn nhỏ, chưa trải sự đời, cuộc sống đơn giản như tờ giấy trắng, suy nghĩ gì cũng hiện hữu trên khuôn mặt.

Thích Dã chỉ cần nhìn là hiểu.

Có một giây, cậu hơi muốn cười. Tuy nhiên, khi khóe miệng nhúc nhích, cả khuôn mặt như bị kim châm, đau nhói không chịu nổi, đành phải từ bỏ ý định.

"Không thể đâu." Vì vậy, cậu chỉ có thể nén nụ cười hiếm hoi ấy, nói nhẹ nhàng: "Đó là ảo tưởng của cậu."

Thích Dã từng báo cảnh sát, thực ra không ít lần lúc nhỏ. Lúc đầu, các chú cảnh sát tiếp nhận cuộc gọi rất có trách nhiệm, phê bình giáo dục nghiêm khắc Thích Tòng Phong, cảnh cáo ông ta không được đánh đập cậu nữa.

Thích Tòng Phong gật đầu đồng ý rất ngoan. Nhưng các chú cảnh sát vừa rời đi, ông ta lập tức tát một cái mạnh: "Mày dám tố tao à! Mày tưởng mày do ai nuôi lớn! Tao bảo mày tố đi! Tao bảo mày tố tiếp đi!"

Đòn rơi như mưa xuống người cậu, còn nặng tay hơn trước khi báo cảnh sát.

Ban đầu, Thích Dã vẫn lựa chọn báo lại nhưng sau lần bị đánh thứ ba, cậu cũng hiểu ra.

Đối với kẻ như Thích Tòng Phong, phê bình giáo dục hoàn toàn vô dụng.

Mà những trận đòn cậu chịu còn thiếu xa so với mức khiến Thích Tòng Phong vào tù.

Hơn nữa, Thích Tòng Phong cũng nói đúng một điều - dù Thích Dã có muốn hay không, Thích Tòng Phong vẫn là người giám hộ hợp pháp duy nhất của cậu.

Cậu sống trong căn nhà đứng tên ông ta, thỉnh thoảng lấy chút ít tiền sinh hoạt từ tay ông ta, phải có sự đồng ý và chữ ký của ông ta, mới có thể hoàn tất thủ tục chuyển trường để tiếp tục được đi học.

Mặc dù Thích Tòng Phong quả thực là một con súc sinh nhưng rất tiếc là nếu thiếu tên súc sinh này, có lẽ Thích Dã không thể sống qua mùa đông.

Chỉ riêng việc ngủ đường, đã đủ chết mấy lần rồi.

Sự thật chỉ đơn giản vậy.

Chỉ mới 13 tuổi mà chỉ dựa vào việc bán khoai lang nướng ở vỉa hè, làm thêm ở quán ăn, cậu không thể tự nuôi sống bản thân.

Cho dù Thích Dã căm ghét Thích Tòng Phong đến thế nào, hiện tại cậu hoàn toàn không có khả năng thoát khỏi ông ta.

Huống hồ...

Nghĩ đến đây, Thích Dã hạ mắt xuống, không định giải thích nhiều với Hứa Nguyện: "Trời sắp tối rồi, cậu về đi." Cô bé gái, ở ngoài trễ thế này không an toàn.

Hứa Nguyện sao chịu nghe: "Tớ không—"

Một lần nữa, lời cô chưa dứt, cậu đã lên tiếng ngắt lời.

Trong khi hai đứa đứng giằng co dưới nhà, bầu trời dần tối. Đèn đường trong khu chung cư bật sáng, do quá lâu không bảo trì, nhấp nháy tắt mở.

Ánh sáng lúc tắt lúc mở chiếu vào đôi mắt cậu, thoáng chốc lại biến mất trong bóng tối.

Đen thẫm, không gợn sóng.

"Hứa Nguyện." Cậu lần thứ hai gọi tên cô, giọng trang trọng: "Có một việc tôi muốn nhờ cậu.”

Thích Dã chưa bao giờ nói câu này, Hứa Nguyện vốn không bao giờ từ chối ai, gần như lập tức đồng ý: "Em nghe!"

Cô bé trả lời quyết đoán không chút do dự khiến Thích Dã thoáng ngỡ ngàng, do dự vài giây, rồi cũng mở miệng: "Tôi muốn... "

Hứa Nguyện tưởng Thích Dã sẽ nhờ cô giúp che giấu việc nghỉ học với cô Hà hoặc hỏi mượn tiền đi bệnh viện.

Cô đã sẵn sàng từ chối điều thứ nhất, còn nếu cậu nói ra điều thứ hai, cô sẽ đưa cậu đi băng bó.

Cô căng thẳng nhìn cậu.

"Tôi muốn nói..."

Tuy nhiên, đôi mắt cậu nhìn thẳng vào cô, cuối cùng nói ra lại là: "Nếu được, về sau cậu có thể đừng xen vào chuyện không liên quan đến mình nữa được không?"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play