Sau vài trận tuyết rơi, Tết nguyên đán nhanh chóng trôi qua.

Hứa Kiến Đạt làm kỹ sư điện, thường xuyên đi công tác xa, cả năm có đến hơn 300 ngày ở ngoài, chỉ về nhà dịp Tết và Quốc khánh.

Vì vậy, khi Đào Thục Quân kết thúc 7 ngày nghỉ Tết, bắt đầu đi làm trở lại thì ông Hứa Kiến Đạt vẫn ở nhà.

Tuy nhiên, bữa sáng hôm nay vẫn do Hứa Nguyện nấu.

Không biết nấu món phức tạp, cô chỉ hâm nóng sữa và bánh mì: "Ăn sáng được rồi ạ."

Có lẽ nhờ lời khuyên của Hứa Kiến Lệ, thời gian qua Đào Thục Quân không nhắc đến chuyện đêm 30 nữa.

Nhưng điều đó không ngăn Hứa Nguyện cảm thấy lo lắng.

Không phải cô suy nghĩ nhiều, mà vì tính cách của Đào Thục Quân vốn như vậy.

Hứa Nguyện đã học lớp 8 nhưng khi nổi giận Đào Thục Quân thậm chí còn nhắc đến chuyện xảy ra hồi cô học lớp 2.

Vì thế thời gian qua, Hứa Nguyện luôn cảnh giác, sợ mình làm điều gì khiến Đào Thục Quân không hài lòng rồi bị mắng.

May mắn thay gần đây Đào Thục Quân  tâm trạng khá tốt, dù vẫn không đối xử tử tế với Hứa Nguyện nhưng cũng không mắng nhiếc cô như trước.

Chỉ liếc nhìn cô khi ra cửa đi làm: "Ngày mai đừng nấu cơm nữa, nếu còn hăng hái thế thì tốt hơn là tập trung vào học tập đi. Cha mẹ vất vả chỉ mong con có thành tích tốt, chỉ biết nấu cơm thì có ích gì, sau này thi không đậu đại học thì đi làm phụ bếp à?"

Nói rồi, bà đóng cửa đi làm.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, vai Hứa Nguyện đang căng cứng chợt thả lỏng.

Đối với cô, việc Đào Thục Quân đi làm là tốt, như vậy cô khỏi phải nín thở sợ gây tiếng động, sợ làm gì sai khiến bị mắng.

Ăn xong, Hứa Nguyện dọn dẹp bát đũa.

Hứa Kiến Đạt giơ tay ngăn cô lại: "Không dì đã nói hôm nay sẽ cho con sang nhà anh học thêm mà? Để đó đi để cha rửa bát."

Hứa Kiến Đạt thường xuyên đi vắng, gặp Hứa Nguyện ít nên tình cảm cha con không sâu sắc lắm, vẫn còn khoảng cách.

Hứa Nguyện có chút bối rối gật đầu: "Dạ được."

Cô về phòng thu dọn sách vở và bài tập cho vào balô.

Do dự vài giây, cô lại đưa tay lên kệ sách, lấy xuống cái hộp nhựa trắng in chữ thập đỏ nhỏ xíu.

"Đi nhớ mua hộp sữa rồi mới lên nhà nhé." Hứa Kiến Đạt đang rửa bát, bỗng nhớ ra chuyện này, quay lại dặn Hứa Nguyện. Thấy cảnh này, ông cau mày: "Sau này đừng có những thứ linh tinh thế nữa, mẹ con ghét lắm.

Dù Hứa Kiến Đạt chưa từng mắng mỏ Hứa Nguyện nhưng cô vẫn run lên: "Con biết rồi ạ."

Hứa Kiến Đạt ừm một tiếng, không nói gì thêm, quay lại bếp rửa bát.

Hứa Nguyện cầm hộp nhỏ trên tay.

Cô lật qua lật lại, dịu dàng nhìn nó một lúc, cuối cùng vẫn cất vào balô, không nghe theo lời ông.

Nhà Hứa Nguyện cách nhà Trần Nặc hai trạm xe buýt.

Tây Xuyên là thành phố nhỏ ở phía Bắc, khoảng cách hai trạm xe buýt không xa lắm nên Hứa Nguyện quyết định không đi xe mà chọn đi bộ.

Hôm qua mới tuyết rơi, hôm nay trời quang đãng.

Không như tối 30 đi chân trần nữa,  hôm nay Hứa Nguyện mặc đôi ủng tuyết ấm áp, đôi ủng nhẹ và giữ nhiệt dẫm lên tuyết phát ra những tiếng lạo xạo.

Sau 7 ngày nghỉ Tết, các cửa hàng ven đường vẫn không mở cửa nhiều, người đi đường cũng thưa thớt.

Ánh nắng phản chiếu trên tuyết, sáng choang một màu trắng.

Giữa biển trắng chói chang ấy, ánh mắt Hứa Nguyện chợt dừng lại ở một đốm hồng phai màu.

Cô ngạc nhiên, gọi to: "Thất gia!"

Nhớ còn nợ tiền khoai nướng, ngay hôm sau 30 Tết, Hứa Nguyện đã tìm lại Thích Dã.

Chứng kiến cảnh người đó say xỉn đánh đập, cô không dám lên tận cửa, chỉ đi lòng vòng quanh ngã tư và cổng khu nhà của Thích Dã.

Nhưng vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc gầy gò ấy.

Hai người cách xa nhau một đoạn, có vẻ cậu bé không nghe thấy tiếng gọi của cô, quẹo vào một cửa hàng.

Vừa thấy Thích Dã bước vào, ông chủ cửa hàng điện thoại đang ngủ gật sau quầy lập tức ngẩng đầu dậy: "Cậu bé đến rồi à?"

"Tôi bảo này, cái điện thoại này không thể sửa được." Ông chủ lắc đầu liên tục, lấy ra một chiếc điện thoại từ dưới quầy: "Mạch chính hư quá nặng, không thể sửa."

Thích Dã giật mình, im lặng nhìn chiếc điện thoại trên tay.

Màn hình của chiếc điện thoại trên quầy gần như vỡ vụn, logo đã bị mòn đến mức không nhận ra được, viền điện thoại là vô số vết xước lớn nhỏ.

Hoàn toàn trái ngược với những chiếc điện thoại mới tinh bên dưới.

Lần trước, trong cơn đánh đập một chiều của Thích Tòng Phong, Thích Dã chỉ lo chạy trốn, sau mới phát hiện điện thoại đã bị ném vỡ màn hình không thể mở máy.

"Thật sự không thể sửa à?"

Thích Dã nhìn màn hình nứt toác, hỏi khẽ.

Chiếc điện thoại cũ kỹ không rõ nhãn hiệu này cậu mua ở chợ đồ cũ, dùng được 3-4 năm, màn hình vỡ vẫn không đành lòng thay. ( truyện trên app T𝕪T )

Thích Dã không có ai cần liên lạc, cũng ít chi tiêu. Nhưng bây giờ phương tiện thanh toán chủ yếu là điện tử, không có điện thoại, cậu sẽ không kiếm được tiền.

Ít người mang theo tiền mặt ra ngoài.

Ông chủ lắc đầu: "Thật đấy, không lừa cậu đâu, thật sự không thể sửa."

"Tiền sửa mạch chính, cậu có thể mua chiếc điện thoại tương đương rồi.” Ông chủ liếc nhìn Thích Dã thêm vài lần, đề nghị: “Này, tôi còn vài máy cũ, bán rẻ cho cậu được không?" - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Nhưng Thích Dã lắc đầu: "Không cần, cám ơn."

Cậu từ chối lòng tốt của ông, không nói thêm gì, cầm lấy chiếc điện thoại vỡ nát, gật đầu cám ơn rồi rời khỏi cửa hàng.

Mới đi được vài bước, cánh tay cậu bị vỗ nhẹ.

Hứa Nguyện chỉ vỗ nhẹ cánh tay Thích Dã, không dùng sức.

Nhưng cậu giật mình như con mèo bị dẫm đuôi, lùi sang bên cạnh một bước thật lớn, quay lại, đôi mắt nhìn chằm chằm cô.

Không giống ánh mắt vô cảm Thích Dã từng có.

Trong mắt cậu lúc này toát lên vẻ cảnh giác và phòng bị, thậm chí mang chút thù địch rõ ràng, sắc bén như lưỡi dao.

Rất sắc nhọn, nhọn hoắt như dao cắt.

Hứa Nguyện giật mình hoảng hốt.

"Là tôi, là tôi!" Cô vội rút tay lại, chỉ vào mình: "Chúng ta từng gặp, tối 30 Tết..."

Thích Dã lạnh nhạt cắt ngang lời cô: "Ừ, tôi biết."

Lúc đầu cậu tưởng là Thích Tòng Phong, quay lại thì đã nhận ra ngay, tên say xỉn đó sẽ không chỉ vỗ nhẹ cánh tay cậu, mà trực tiếp tát mạnh lên đầu.

Tuy nhiên Thích Dã cũng không ngờ lại là Hứa Nguyện.

Khác hẳn vẻ mệt mỏi, chật vật đêm 30, hôm nay cô ăn mặc rất ấm áp, áo khoác màu kem kết hợp khăn quàng đỏ, đội mũ len hình gấu bông đáng yêu.

Thời tiết tan băng se lạnh, da cô trắng hồng nên hai gò má có chút đỏ ửng vì rét.

Xinh xắn, rõ ràng là con nhà khá giả.

"Tôi có đi tìm cậu ở ngã tư, cũng đến khu chung cư của cậu... nhưng không dám lên."

Hứa Nguyện tính tình ôn hòa, dù bị cắt ngang cũng không giận, còn hơi ngượng, cúi đầu cười: "Nói chung hôm đó cảm ơn cậu."

Thích Dã vô cảm: "Cậu đã nói rồi." Rất nhiều lần.

Cậu không hiểu việc này cần phải nhắc đi nhắc lại mãi như vậy.

Giọng khàn khàn của cậu thoáng chút bực bội, Hứa Nguyện cảm nhận được phần nào nhưng không rõ nguyên nhân.

"Tôi trả tiền khoai nướng cho cậu." Vì thế cô đổi chủ đề, lấy điện thoại từ túi áo ra: "Chuyển khoản hay gì?"

Nói đến đoạn sau, Hứa Nguyện mới chú ý thấy biển hiệu cửa hàng sửa chữa điện thoại trên đầu và chiếc điện thoại cũ kỹ vỡ vụn trên tay Thích Dã.

Câu từ chối lạnh lùng của Thích Dã chưa kịp nói ra, cô gái đã đỏ bừng mặt.

"À..."

Rõ ràng phải người ngại phải là cậu nhưng cô lại lúng túng ấp úng, má càng đỏ thẫm.

Vừa cố rút ánh mắt khỏi chiếc điện thoại trên tay cậu, vừa lén lút nhìn trộm.

Không biết nói gì cho phải, Hứa Nguyện ấp úng một hồi, rốt cuộc nảy ra sáng kiến tốt: "Phía trước có siêu thị, mình qua đó đổi tiền lẻ nhé."

Gần đó là khu chung cư nhà Trần Nặc.

Theo lời dặn của Hứa Kiến Đạt, Hứa Nguyện vào siêu thị dưới tầng dùng tiền lì xì mua hộp sữa đậu, thành công đổi được tiền lẻ.

Ra ngoài, thấy Thích Dã đang nhìn chằm chằm vào poster giảm giá móc áo bên ngoài.

Trên tường dán poster giảm giá móc áo nhựa 10 cái 9 tệ 9, móc sắt rẻ nhất 10 cái 5 tệ 9.

"Của cậu đây."

Vẫn hơi ngượng, Hứa Nguyện đưa cậu 10 tệ rồi nhìn theo hướng mắt cậu, cố chuyển làm đề tài: "Cậu định mua móc áo à?"

Thích Dã không quen với việc quá thân thiết như vậy nên không trả lời câu hỏi của Hứa Nguyện, cũng không với tay lấy 10 tệ kia: "Nhiều quá."

Một củ khoai không đáng giá này.

Huống hồ cậu không hề đòi tiền cô.

Thái độ lạnh nhạt của Thích Dã khiến Hứa Nguyện lắc đầu: "Không nhiều đâu, hôm đó ngày lễ, tất cả đều tăng giá."

Nói rồi, cô nhét tờ tiền vào tay cậu.

Thích Dã chưa bao giờ gặp tình huống này.

Bản thân cậu vốn không khéo ứng xử với người khác, huống hồ gặp cô bé kỳ lạ này. Im lặng vài giây, cậu cuối cùng không từ chối tờ tiền.

"Tôi còn chuyện, phải đi đây."

Hoàn thành nhiệm vụ trả nợ, Hứa Nguyện nhìn đồng hồ, thời gian hẹn với Trần Nặc chỉ còn 5 phút.

Cô vẫy tay Thích Dã: "Tạm biệt!"

Hứa Nguyện mỉm cười tươi tắn, đôi mắt thu hẹp lại. Còn Thích Dã thì vẫn thờ ơ.

Cậu không vẫy tay, cũng chẳng nói tạm biệt, đứng im nhìn theo bóng dáng Hứa Nguyện khuất dần.

So với đêm 30, bước chân cô nhẹ nhàng hơn nhiều, dẫm trên tuyết để lại những vết chân nhỏ xíu.

Như chú nai con nhảy múa trong rừng.

Thích Dã vẫn đứng yên, cho đến khi không còn thấy chiếc khăn quàng đỏ rực, cậu mới thu hồi tầm mắt, vẫn vô cảm.

Có gì đâu mà tạm biệt.

Cậu và những đứa trẻ giàu có như cô ấy sống trong hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Thích Dã không rảnh rang mà đau khổ ray rứt như thế, thấy Hứa Nguyện đã đi rồi, cậu quay người vào siêu thị.

Mục tiêu rất rõ ràng, cậu đi thẳng đến kệ treo áo mà không nhìn các mặt hàng khác.

Nhân viên đang sắp xếp các móc áo giảm giá, thấy có khách hàng tiến thẳng tới liền nhiệt tình chào mời: "Mua móc áo à? Muốn mua loại nào?"

Thích Dã siết chặt 10 tệ Hứa Nguyện vừa nhét vào tay mình, im lặng.

Móc nhựa 9 tệ 9, móc sắt 5 tệ 9.

Chênh lệch 4 tệ, đối với hầu hết mọi người không đáng kể. Nhưng 4 tệ có thể mua được 2 ký mì ống giảm giá, đủ cho cậu ăn 3 ngày.

"Móc sắt này chất lượng tốt lắm đấy." Nhân viên bán hàng là người tinh ý, liếc qua là nhận ra hoàn cảnh của Thích Dã, ân cần giới thiệu: "Bền chắc, khó vỡ, rớt xuống đất bao nhiêu lần cũng không hỏng!"

Ánh mắt Thích Dã vốn đã trôi về phía móc sắt, nghe câu sau thì giật mình, lông mày nhảy lên.

"Cho em cái này."

Gần như không do dự, cậu với tay lấy một bịch móc nhựa: "Em chỉ cần cái này thôi."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play