Anh và cô cưới nhau được gần 1 năm rồi mà chả có đứa cháu nào cho ông bà hai gia đình cả. Vì hai vợ chồng từ khi cưới nhau, công việc thì bận rộn, cứ về đến nhà là hai người họ chui vào phòng, tưởng gì hóa ra một người vào thư phòng, một người ngoài ban công cầm cái máy tính mà cắm đầu vào xử lý công việc. Ông bà họ khá lo lắng, một hôm bà hỏi cô:
“Con dâu... Bao giờ mới chịu sinh tiểu bảo bối cho mẹ bế đây?”
“Mẹ à, con cũng cố gắng sắp xếp công việc để ổn định rồi nhưng mà vẫn cứ chồng chất lên ý mẹ.” – Cô cười ngại, cầm cốc rượu vang nho Pháp lên nhấp môi.
Tối hôm đó, khi cô đang trong thư phòng, anh chợt bước chân vào và vòng tay qua cổ cô, nhũng nhịu:
“Vợ nè, hôm nay đi làm về có mua chocolate nóng không đó?”
“Ờ ha! Em quên rồi.” – Cô lạnh nhạt và chả phản ứng gì, vẫn tiếp tục với công việc của mình.
Máy điện thoại của kêu lên hiện tin nhắn. Anh định cầm máy xem nhưng cô ngăn cản. Cái tính của anh thì cô quen rồi, không cho lại lăn ra dỗi, anh như một đứa trẻ lên ba khiến cô phát chán. Cô yêu anh lắm, nhưng cô ghét cái tính của anh rõ sợ, lần nào cũng nũng nịu đòi cái này rồi cái kia. Anh là giám đốc của công ty lớn có thể sai thư kí mua giúp mà! Có khi còn mua nhanh hơn cô...
“Vợ ơi, Bình minh lên rồi. Dậy thôi!!” – Anh kéo rèm, hôn lên trán cô.
“Dậy đi mua cho anh chocolate nóng nha!!”
“Aish… Đơn hàng đến rồi đấy!” – Cô dụi mắt và ngáp để tỉnh táo hơn, “Xuống lấy đi rồi pha giúp em trà nóng nhé!”