“Tôi vừa mới vào thôi. Kim Phu nhân, tôi đi vòng quanh nơi đây một lúc. Sẽ về ngay.”
“Không cần gọi như vậy đâu. Cứ gọi Vũ Huyền đi. Vậy cậu đi cẩn thận nhé…” – Nói rồi, cô bế đứa bé lên tầng.
Rời khỏi nhà Kim Gia, Tiểu A lòng vòng xung quanh căn nhà đẹp tựa lâu đài.
Xung quanh được bao trùm bởi màu vàng kem, ban công được trang trí bởi
cây cối mang mùi hương hoa dễ chịu. Nhìn tổng thể, quả nhiên là êm đềm.
Bên cạnh đó còn có khu vườn đẹp như tranh vẽ được trang trí bắt mắt với
loài hoa đại diện cho tình yêu vĩnh cửu, với vẻ đẹp lãng mạn, quyến rũ – hoa tử đằng. Trời đã trở về một màu hồng đỏ của mặt trời, không khí
cuối xuân thật thoáng đãng, cơn gió nhẹ bay làm rung chuyển các cánh hoa tử đằng tô điểm cho khu vườn thượng uyển của Kim Gia thêm phần huyền
ảo, lãng mạn hơn. Tiểu A ngẫm nghĩ về gia đình Kim này, gia đình nhìn
qua có thể nói như là hạnh phúc, nhưng sâu thẳm trong ánh mắt của hai
người họ lại là nỗi lo âu, thương xót cho sự vất vả của đối phương. Cậu
đi ra tản bộ quanh khung viên Kim Gia để dò xét những chỗ cần thiết để
tìm ra người theo dõi Vũ Huyền. Ghi chép chi tiết vào quyển sổ tay nho
nhỏ, cậu chỉ cần hơn 30 phút để tìm hiểu căn nhà này. Sau khi hiểu rõ về căn nhà này rồi, cậu quay lại Kim Gia, làm việc y như một quản gia thực thụ.
Tối đã hạ màn. Ánh trăng đêm nay không được tròn trịa nhưng lại rất sáng. Lấp ló
một bóng người kì lạ, ngó nghiêng vào trong Kim Gia.
“Hey, anh bạn. Đứng ngoài này gió lạnh, vào trong nói chuyện không?”
Một giọng nói từ đằng sau bóng người kì lạ đó, anh ta quay phắt người lại
vì giật mình. Là giọng của Kim Thiên Phong, người kì lạ ấy giật mình,
định chạy trốn thì bị Tiểu A cho thuốc mê.
Trong căn phòng chỉ có bốn bức tường hẹp, chỉ có ba người đàn ông. Tên kì lạ
kia tỉnh dậy, thấy mình bị trói chân tay, hoảng loạn nói:
“Nghe… nghe tôi giải thích đã.”
“Nói.” – Anh nhìn tên đó, ánh mắt như muốn giết cả cậu ta rồi.
“Tôi... tôi được người… người sai tới đây. Nói rằng nếu tôi theo dõi hằng ngày
sẽ có tiền. Chứ tôi không… không biết gì hết.” – Tên đó mấp máy môi nói, sợ sệt nhìn anh.
“Tôi thả trói ra nếu cậu khai được người sai cậu.” – Anh nói.
“Tôi… tôi không được khai. Gia đình tôi…”
Tiểu A nhìn tên đó, tay vẫn chĩa súng về đầu hắn ta đang run bần bật. Cậu hạ súng xuống, lạnh lùng nói:
“Anh cứ nói đi, chúng tôi bảo kê.”
Hắn ta ngẫm nghĩ một hồi, rồi đổ mồ hôi hột. Kim Thiên Phong nói tiếp:
“Tôi đưa tiền gấp năm hơn tên sai cậu đi thăm dò nhà tôi. Bảo kê cả gia đình cậu.”
“Được sao?” – Tên kia hỏi, mặt vẫn nghi ngờ.
“Gấp mười. Nói suông bán cả cổ phần.” – Anh nói.
“Tôi không rõ lắm… Nhưng, nhưng mà nghe nói là Dương lão đại. Tôi chỉ nghe được vụ bắt cóc gì gì đó.”
“Tôi thả cậu ra. Với điều kiện, về phe tôi.”
“Xin lỗi… Xin lỗi. Tôi không dám làm vậy…”
“Tiểu A.” – Anh gọi tên Tiểu A, ra hiệu.
Tiểu A lại giơ súng ra.
“Muốn chết hay sống?” – Kim Thiên Phong xỏ tay vào túi quần, mặt tối sầm nói.
“Dạ… dạ tôi sẽ làm…”
“Tốt. Tôi gọi người mang tiền đến đưa cậu. Ngoan ngoãn mà làm theo đi.”
Tên đó sợ sệt, gật đầu như gà mổ thóc. Kim Thiên Phong quay lưng rời đi,
một lúc sau tiền cũng đã được mang đến cho tên kia. Tên đó nhanh nhanh
chạy về nơi của Dương lão đại mà hắn nói.
Anh đi vào Kim Gia, lên phòng làm việc, không quên gọi Tiểu A vào cùng.
“Tiểu A, cậu biết đủ thông tin chưa?” – Anh hỏi.
“Tôi cùng Điền Tổng đi điều tra thông tin này. Khó mỗi là danh ‘Dương lão đại’ một lần cũng chưa từng nghe qua.”
Nói mới nhớ, Điền Cẩm Nam từng là hacker chuyên nghiệp mà. Sẽ giúp ích lắm đây!
“Bảo Cẩm Nam hack máy vợ tôi. Tìm ra người tên Dương Tư Cơ. Nhớ là đừng để
tên đầu xỏ họ Dương kia đi trước một bước.” – Nói chậm rãi, chắc chắn
từng câu, anh đoán hết sự việc rồi.
“Rõ.”
Tiểu A đi về, không cho Vũ Huyền biết, một chút cũng không. Cậu sẽ về báo
lại với Phong Từ Mẫn ngay và luôn. Không quên điều tra cùng Điền Cẩm Nam nữa.
Kim Thiên Phong lên phòng với vợ. Nở nụ cười như chưa có gì xảy ra.
“Thiên Phong? Anh về muộn vậy? Thức ăn ở dưới tầng.” – Vũ Huyền nói.
“Đợt này anh ở lại tập đoàn sắp xếp công việc làm tăng lên. Sẽ có thời gian riêng với em.”
“Bớt nịnh lại. Đi mua sữa cho em, sắp hết sữa rồi.” – Cô vừa nói vừa vỗ con ngủ.
“Anh vừa đặt hàng rồi. Loại hoàng gia Hàn chuyên dùng. Rất tốt.”
“Hình như cái đó nghe qua là 3 tháng trở lên thì uống được. Bây giờ con được 5 tháng rồi, tốt quá.” – Cô nói, nghiêm túc cực kì trong việc con cái.
“Vợ ngủ sớm đi. Anh trông thằng bé cho em ngủ.”
“Ừm, cảm ơn. Có gì nhớ sang phòng gọi em.” – Cô vươn vai.
Tối hôm đó, Tiểu A cùng với Điền Cẩm Nam điều tra về người mang danh ‘Dương lão đại’. Điều tra nhanh thật, sáng hôm sau tất cả mọi tài liệu đều gửi đến cho anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT