Như lời Lộ Khiết nói, Dương Tư Cơ đưa anh đến một căn phòng rồi sang phòng bên cạnh gặp Lộ Khiết. Gõ cửa phòng rồi hé đầu vào, Lộ Khiết gợi cảm trong bộ váy hai dây bó sát. Do tiếng cửa, Lộ
Khiết nhìn ra cửa rồi gọi Dương Tư Cơ vào. Vì là một quản lý, chuyện này cũng là bình thường. Bất chợt, Lộ Khiết khoác cổ anh, nhìn chằm chằm
rất ma mị, kéo Dương Tư Cơ xuống giường, ngồi lên người anh, tay sờ lên
thân hình đó. Chuyện này mới là không bình thường, Dương Tư Cơ thích cô
nhưng vẫn phải làm tròn trách nhiệm là quản lý nên anh ta nói:
“Lộ Khiết, em bỏ anh ra, em uống say rồi.”
“Không say. Một chút rượu vào, sao có thể làm em say. Em muốn làm, chẳng phải anh cũng thích em sao?”
“Đây là em muốn. Đừng trách anh đã làm sai.” – Dương Tư Cơ lật người Lộ Khiết lại, giữ hai tay của cô ta.
“Em không trách anh.” - Lộ Khiết nói, rất chắc chắn với lựa chọn của mình.
…
Trong lúc đó, Kim Thiên Phong và Vũ Huyền đứng ở ngoài. Anh dựa lưng vào tường, hỏi cô:
“Vũ Huyền, em biết Dương quản lý từ trước rồi đúng không?”
“Anh đừng nói nữa, em không muốn nhắc về cậu ta… Một chút cũng không muốn nghe…”
Hiểu được tâm ý của cô, anh cũng chả đáp lại. Thời gian đang lặng yên đến
thế, mà một tiếng ‘choang’ của chiếc bát vỡ và tiếng gào thét khiến Vũ
Huyền vội mở cửa chạy vào, trước mắt anh và cô không phải là hình ảnh
người con gái thuần khiết trước kia mà họ từng biết nữa, mà là một con
ngoài hoàn toàn khác. Vũ Huyền vội chạy vào ngăn can, ngay lập tức bị Lộ Khiết ủn ra, Dương Tư Cơ nhanh đỡ cô, Kim Thiên Phong đương nhiên là đơ người rồi. Tình huống này, lần đầu tiên xuất hiện trong cuộc đời anh,
quá khó để xử lý. Khi được Dương Tư Cơ đỡ, Vũ Huyền ngước lên nhìn Tư
Cơ, đúng là thân hình vững chắc, mọi chuyện cũng đã là quá khứ rồi, tự
mình đứng dậy rồi cảm ơn Tư Cơ. Kim Thiên Phong chạy đến cầm tay cô, chỉ sợ cô làm sao nên anh cứ kéo cô ra ngoài:
“Vũ Huyền, nghe anh đi ra ngoài. Anh sẽ giải quyết ở đây… Cậu Dương, phiền
cậu gọi bác sĩ đến, Lộ Khiết không giữ được bình tĩnh nữa đâu…”
Dặn dò Dương Tư Cơ cẩn thận rồi anh đưa cô ra ngoài.
“Vũ Huyền, em ngồi ở phòng khách đợi anh. Lúc nào mọi chuyện lắng xuống thì anh sẽ ra nhanh. Nhớ là đừng đi đâu cả, anh sẽ quay lại đây ngay trong
tức khắc.”
Anh nói rồi chạy đi, quay lại phòng bệnh của Lộ Khiết. Lúc này cô ấy đã ngủ rồi, chắc là y tá đã tiêm thuốc mê.
“Nhã Tiểu thư tâm lý bất ổn, như thế này có lẽ là phải đến khoa khác…” – Y tá nói úp úp mở mở.
“Vậy nhờ bác sĩ giúp tôi…” – Dương Tư Cơ nói.
Bác sĩ và y tá rời đi hết, lúc này trong căn phòng chỉ có hai người đàn ông và một người con gái đang say giấc thôi. Dương Tư Cơ lên tiếng, nhắc về chuyện hôm qua:
“Về chuyện hôm qua… Thật xin lỗi… Do tôi nhất thời nóng tính…”
Nghe đến tai mà không chịu nổi, anh rời đi luôn, đánh người ta mấy nhát mà
vẫn còn nói lời xin lỗi. Chạy nhanh về phòng khách của bệnh viện, lúc đó cô đang ngồi đợi ở đó, vừa nghe thấy tiếng bước chân của anh là cô đã
đứng lên.
“Thiên Phong, sao rồi?”
“Lộ Khiết quá sốc nên là phải đến khoa khác. Ảnh hưởng đến tâm lý…” – Anh nói.
“Thấy chưa? Em nói rồi mà không nghe! Anh sao lại phải quá đáng như thế?”
“Cô ấy hại từng người một, để cho em phải chịu thiệt thòi, anh không muốn
đứng nhìn em như thể em là người ngoài cuộc. Em là vợ anh, em không phải là người ngoài.”
“Em biết rồi. Nhưng mà… thôi quên đi. Em muốn về nhà.”
Cô định nói tiếp, nhưng mà anh nói như vậy là đã chạm đến tim đen cô rồi.
Nhiều lúc, khi mà Lộ Khiết nói chuyện với anh, là cô cảm giác như mình
là người thứ ba xen vào họ vậy. Lần nào cũng thế, nhưng mà anh luôn cho
cô cảm thấy an tâm. Cứ mỗi lần Lộ Khiết muốn nói chuyện với anh, là anh
lại phải để ý đến cô, xem phản ứng như nào rồi mới nói chuyện. Chứ anh
không bao giờ muốn làm cô buồn.
Trời tối muộn rồi, họ cùng nhau về Kim Gia. Trên đường đi, anh nghĩ ngợi rất nhiều xem có nên hỏi cô không, chỉ sợ hỏi rồi lại thấy cô áy náy. Nhưng cuối cùng anh cũng quyết định là hỏi cô, bản thân anh rất tò mò:
“Anh xin lỗi, nhưng mà anh rất muốn biết về chuyện của em và Dương quản lý. Hôm qua, em gọi thẳng tên cậu ta.”
“Em đã nói rồi, nói ra chỉ sợ anh thấy buồn… Sự thật mất lòng mà, không
phải sao?” – Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, mọi thứ diễn ra nhanh thật, sắp
đến ngày của họ rồi.
“Vậy sau này em phải cẩn thận, hôm qua như vậy rồi. Anh rất lo lắng…”
“Cậu ta sẽ không làm gì được em đâu, đó chỉ là cảm xúc nhất thời nóng tính
thôi…” – Cô trả lời, nghĩ lại thì cũng nên nói với anh, đúng là đề phòng thì tốt hơn, “Dương Quản lý là bạn trai cũ… Anh đừng nghĩ ngợi nhiều.”
“Ừ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT