Lâu lắm mới thấy cái bộ dạng nhũng nhẽo đòi đi chơi của Vũ Huyền. Hai người họ sau khi xong xuôi tất cả đã công bố rời khỏi điện ảnh mãi mãi. Nhưng vì khéo léo nên chẳng ai phát hiện được Nhã Tịnh là Vũ Huyền cả. Bây
giờ, hai người họ thảnh thơi đến nỗi cô đang lay người anh đòi đi chơi.
Kim Thiên Phong hết chịu nổi với cô nàng ngốc này lại phải chiều ý cô:
“Vợ anh muốn đi đâu?”
“Daegu!! Hàn Quốc a!!” – Cô vui vẻ nói.
“Hàn Quốc? Sao em lại muốn?” – Anh nhướn mày hỏi.
“Vì ở đó có các oppa của em đó!” – Cô nhảy cẫng lên hò hét.
“Ai cho? Anh không đi, nơi khác thì được!”
“Huhu, đi đi mà, em hứa không chạy lung tung! Hứa mà…”
‘Ui cha mẹ ơi, cô ấy dễ thương muốn xỉu…’ anh thầm nhủ. Cuối cùng là anh
chiều ý cô rồi. Cơ mà… kể từ lúc nghe đến Hàn Quốc, tâm trạng của anh
không được tốt cho lắm?
---
Mới sáng sớm, đôi vợ chồng họ Kim đã đến được Hàn Quốc sau mấy tiếng ngồi
máy bay. Vũ Huyền thì chữ hào hứng rõ rành rành trên mặt, còn Kim Thiên
Phong… anh không thích lắm.
Họ đã đặt một phòng ở gần bãi biển Gwanglli. Vì ở Busan lúc tháng 7 là mùa hè, thời tiết có chút nóng ẩm và không được dễ chịu cho lắm nhưng mà họ vẫn tham khảo một số nơi, như là bãi biển Gwanglli, công viên Yongdusan hay viện hải dương Busan Aquarium,…
Khi hoàng hôn buông xuống, xứ Kim Chi nhuộm một gam màu lãng mạn. Một màu
hồng nhẹ hòa quyện với màu xanh bắt mắt, hai người họ ngồi trên bờ biển
Gwanglli ngắm nhìn hoàng hôn.
“Em muốn sống ở đây ghê! Nơi này thật khiến người ta mê mẩn…” – Cô dùng chân hất cát.
“Em muốn sống ở đây hả? Hay là anh sống cùng với em ở đây nhé?”
Họ nhìn nhau rồi cười xòa. Cơn gió nhẹ thoáng qua làm mái tóc của cô nhẹ
bay, chiếc váy hai dây màu xanh nhạt cũng bồng bềnh theo. Một vẻ đẹp khó cưỡng lại. Ánh mắt của cô nhìn xa xăm, hỏi han lo lắng:
“Kim Thiên Phong, anh không thích nơi này đúng không?”
“Sao em lại hỏi anh vậy? Nơi này không phải rất yên bình?”
“Ánh mắt ấy đã nói lên tất cả, anh đừng nghĩ ngợi gì về người đó nữa… Đã hơn 10 năm rồi, tất cả chỉ là quá khứ…”
“Em biết cô gái ấy?”
“Biết chứ, nhờ có cô ấy, anh mới đến bên em. Cô ấy quả thật xứng đáng hơn…”
Cô vươn người lấy tay vẽ lên trên mặt cát. Vẽ một dấu hỏi và một dấu hỏi khác chiều tạo thành hình trái tim.
“Thiên Phong… Anh biết không? Tình yêu cũng giống như một quả bóng bay thủng
vậy, một người bơm chưa chắc nó đã bay; phải hai người cùng bơm thì nó
mới có thể bay, và nó cần chúng ta duy trì nó…”
Anh cầm tay cô, vẽ thêm một hình trái tim đan xen nó, nước biển ập đến làm mờ những nét vẽ vừa rồi.
“Anh nghĩ, chúng ta nên về khách sạn, gió lớn hơn rồi!” – Anh xoa đầu cô, ôn nhu nói, bản thân anh cũng không muốn nhắc về ‘cô ấy’.
Họ cùng nhau về khách sạn…
“Em tắm trước đi!” – Anh cởi chiếc áo sơ mi xuống, những cơ bắp săn chắc dần hiện ra.
“Lúc em vào, mà anh chưa mặc áo cẩn thận là đừng trách với em!!”
Cô đỏ mặt cầm lấy quần áo chạy ngay vào phòng tắm. Dòng nước nóng xối xả
chảy xuống, từ mái tóc mượt mà, cho đến những đường cong của cô. Mắt lim dim mở ra, thầm suy nghĩ, ‘Nếu bây giờ… cô ấy quay về bên anh, liệu anh ấy có dang tay đón nhận?’
Tiếng mở cửa phòng tắm làm anh quay mặt lại. Cô đang diện chiếc váy hai dây
ngắn. Anh đi tới gần cô, một tay cầm cốc rượu vang đỏ, một tay ôm lấy eo cô kéo gần lại mình.
“Vợ à… Em có muốn thử chút rượu không?”
“Có, nhưng mà thử kiểu này không ổn… Anh bỏ em ra…”
Anh uống một ngụm thật đã. Như hổ vồ, tiến tới hôn lấy đôi môi căng mọng
kia, đẩy hết số rượu sang bên cô. Vũ Huyền không phản kháng kịp mà nuốt
hết số rượu đó. Thả một nhau ra, cô mơ hồ nhìn anh. Cười ma mị, anh đẩy
cô xuống chiếc giường sang trọng.
“Sao chúng ta không lấy lại cảm giác của nhau nhỉ?”
Cô không đáp lại anh nửa lời. Đúng hơn là không kịp trả lời thì bị anh hôn tiếp… Hình như, rượu này hơi nặng thì phải, nó làm cơ thể cô nóng ran,
miệng thở ra mùi thơm của nó. Nụ hôn thật sâu để thể hiện sự nhớ nhung
của mấy năm qua. Kim Thiên Phong nói thầm vào tai cô đầy gợi cảm.
“Dù đã ba năm, nhưng hương vị nó vẫn như ban đầu…”
“Tên… tên khốn… Em chưa chuẩn bị…”
Vũ Huyền không nhận được câu đáp lại của anh. Anh trườn từ môi cô xuống
dưới cổ, hôn nhẹ lên nó, rồi dần dần di chuyển nó xuống xương quai xanh. Đặt một dấu vết như đánh dấu chủ quyền. Tay anh không ngừng đưa từ đùi
cô vào trong. Như có tia điện đi qua người, cô vô thức ôm lấy thân hình
vạm vỡ.
…
Căn phòng toàn mùi rượu và tình yêu cứ thế mà tiếp tục trong đêm trăng tròn…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT