Vào 1000 năm trước, trên một đất nước La Lan xinh đẹp. Vùng đất đó đang sôi nổi bởi tiếng nhạc, tiếng người trò chuyện,
bọn họ vô cùng háo hức bởi yến tiệc sắp tới.
“Thưa ngài… Mọi thứ chuẩn bị đã xong rồi!” – Một tên quân lính nói.
“Ngươi lui đi. Chuẩn bị cho thật tốt.”
Vị hoàng đế của nước La Lan, Kim Thiên Phong, nổi tiếng là một chàng trai
tài năng, vẻ đẹp hoàn hảo từng khía cạnh. Buổi yến tiệc ngày mai, anh sẽ phải chọn một người làm vị hôn phu tương lai của mình. Thực chất là anh không thích chút nào, nhưng vì phụ hoàng nói vậy, anh đành nghe theo.
…
Buổi yến tiệc đã đến, đích thân Kim Thiên Phong điện hạ sẽ ra đón vị khách
đầu tiên. Theo như tục lệ của hoàng gia, vị khách đầu tiên sẽ được sắp
xếp một căn phòng sa hoa, thưởng thức bữa tối cùng với anh .
“Đã trễ như vậy rồi, vị khách đặc biệt vẫn chưa đến…”
Ngay sau câu nói của anh thì có tiếng chân ngựa chạy rất nhanh.
“Đứng lại!! Bây giờ chỉ đón vị khách đặc biệt. Người dân bình thường phải đợi bên ngoài.” – Quân lính ngăn cản người cưỡi trên con ngựa đó.
“Ta là công chúa của Lưu Thành, Vũ Huyền. Ta đến đây để tham gia yến tiệc của hoàng đế Kim Thiên Phong!”
Cô gái tự xưng là công chúa của Lưu Thành nói. Nhìn tổng quát quả nhiên là xinh đẹp. Mà nhìn kĩ hơn thì là hoàn mĩ, mái tóc đen mềm mại, xoăn tự
nhiên ở đuôi, đôi mắt đen và sáng. Diện trên mình một bộ váy đơn giản
nhưng lại rất kiêu sa.
“Thưa ngài… Có một người tự xưng là công chúa của Lưu Thành. Đây là thiệp mời của cô ấy, thần đã xác nhận và không có vấn đề gì cả.” – Quân lính
nói.
“Được rồi, ta sẽ ra tiếp.”
Nói rồi, Kim Thiên Phong cưỡi ngựa đến chỗ của cô. Cẩn thận bước chân đáp đất, đỡ cô từ ngựa xuống.
“Ta là Vũ Huyền, công chúa của Lưu Thành. Rất vui được gặp ngài.”
“Trên đường đi vất vả, cô nên nghỉ ngơi đi.” – Anh nói, “Dẫn cô ấy đến phòng riêng của mình.”
“Cảm ơn…” – Cô cúi người cảm ơn, ‘Người này quả nhiên là lạnh nhạt lùng như lời đồn…’
Sau khi được dẫn về phòng, cô nhanh chóng tắm rửa rồi mặc một bộ váy thoái mái.
“Bộ này thật thoải mái mà…” – Cô vươn vai nói, cảm giác như có người ở đằng sau đang tiến gần tới mình, cô vội vàng quay người lại, “Ai!!?”
Là hoàng đế Kim Thiên Phong. Sao anh ta lại vào đây?
“Là ai phái cô đến? Cô chi ra nhiều chi phí như vậy, để làm gì?” – Kim
Thiên Phong ép cô vào tường, nâng cằm cô lên. Phải nói là từ thân hình
đến khuân mặt cô, anh đều công nhận là đẹp.
Vũ Huyền vội vàng ủn người anh ra, phủi phủi bộ váy, ho nhẹ rồi nói:
“Ta đến đây để hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta!”
“Hôn ước?”
“Phải, chính cha của anh và cha của ta đã giao kèo với nhau như vậy. Ta muốn
hủy bỏ!” – Cô nói, ủn người anh ra rồi leo lên giường ngồi.
“Ta từng nghe về việc này, nhưng không nghĩ đó là cô.” – Kim Thiên Phong
ngồi kế bên giường của cô, “Ta cần xác minh chuyện này, nhỡ đâu cô tìm
cách tiếp cận ta?”
“Anh hâm hả? Ta đường đường chính chính là công chúa của Lưu Thành, tại sao
phải theo đuổi một người như anh chứ!?” – Cô bực tức nói, ném chiếc gối
vào người anh, “Ta muốn hủy nó ngay!!”
“Ta có nói là ta phản đối hôn ước này đâu?” – Kim Thiên Phong bắt chiếc gối đó, tiến gần tới cô.
“Anh…” – Cô cứng họng không cãi lại được, “Anh đi ra! Ta muốn được yên tĩnh!”
“Ha, cô nói xem, nếu hủy bỏ hôn ước đó, đôi bên có lợi gì?” – Kim Thiên Phong đi ra ngoài cửa, quay đầu lại hỏi.
“Rất nhiều… Chúng ta sẽ nói chuyện với nhau vào tối nay khi thưởng thức bữa tối.” – Cô nói.
Trời đã lên ánh trăng tròn. Cô chuẩn bị trang phục mới để ăn tối cùng anh.
Xung quanh vườn thượng uyển có một nơi để thưởng thức bữa tối, được
trang trí rất bắt mắt. Cô ngồi xuống ghế, nghiêm túc nhìn anh, quả nhiên là rất căng thẳng.
“Vậy cô muốn hủy hôn ước?” – Kim Thiên Phong hỏi. Bây giờ anh nhìn kĩ lại
thì thấy cô rất đáng yêu, dù biểu cảm trên khuôn mặt cô hiện tại rất
nghiêm túc.
“Đúng vậy.”
“Tất nhiên là câu trả lời của ta là không.” – Kim Thiên Phong chống cằm nhìn cô, ánh mắt đầy thách đấu.
“Này!! Gì vậy!?” – Vũ Huyền tức giận, đứng dậy đập tay xuống bàn, “Ta đã có người mình yêu thương rồi!”
“Cô là công chúa của Lưu Thành, là người ta yêu, sao ta phải hủy bỏ hôn
ước?” – Anh nhìn cô, “Vũ Huyền, cô thử nói xem người cô thương là ai?”
“Yêu… ta?”
Nghe đến đây, trái tim cô bỗng nhiên đập nhanh, đầu óc cô trở nên rối hết
lên. Vũ Huyền cố tình tránh câu hỏi của anh. Thấy vậy, Kim Thiên Phong
nói tiếp:
“Ta yêu nàng… Vào mười năm trước.”
“Nói dối! Đơn giản là chúng ta chưa bao giờ gặp nhau!!”
Nhanh chóng kéo ghế để đi về phòng. Kim Thiên Phong cũng nhanh tay mà đi đến
chỗ của cô, kéo tay cô rồi ép vào chiếc cột được trang trí bằng hoa
hồng:
“Chúng ta gặp rồi… Chỉ là nàng không nhớ ta…” – Vị hoàng đế nói, ánh mắt rất nghiêm túc.
Mặt cô dần ửng đỏ. Cự ly này quá gần! Vũ Huyền nhíu mày, nói lớn tiếng với anh:
“Ta không nhớ ngài thì bây giờ ngài cũng nên hủy hôn ước giữa chúng ta đi!”
“Ta là người mà nàng hứa sẽ đính ước với ta vào mười năm trước…” – Kim
Thiên Phong nói, đôi má trở nên ửng hồng. Gì vậy? Vị hoàng đế được gọi
là máu lạnh mà giờ đang níu kéo một cô gái, rồi đỏ mặt nữa???
Vũ Huyền ủn anh ra, tay chống cằm nghĩ ngợi…
“A!! Vậy ra ngài là cậu bé hay bị bắt nạt đó á?” – Vũ Huyền sực nhớ ra, vừa hỏi vừa cười, mất hết cả hình tượng của bản thân.
“Đúng rồi, là ta đó.” – Kim Thiên Phong gãi đầu cười ngại, còn cốc nhẹ vào đầu cô nữa.
“Dù gì cũng chỉ là lời hứa lúc còn bé. Bây giờ ta nhớ ra ngài rồi nhưng vẫn một lòng một dạ yêu người khác!” – Vũ Huyền khoanh tay nói. Chính xác
là cô đang nói dối.
“Nàng chẳng có yêu ai cả.” – Anh nâng cằm cô lên, “Nhưng bây giờ ta sẽ khiến nàng phải yêu ta.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT