Chuyến đi chơi đã được ngày thứ hai rồi, mọi
người hôm nay cũng sẽ như mọi khi, nhưng chỉ khác là hai người đi kiếm
củi, một người đi mua đồ và cần một người ở lại chăm sóc cô.
“Vậy để em đi mua đồ, anh và Thiên Phong đi kiếm củi, Lộ Khiết sức khỏe cũng không tốt, ở lại cũng được.”
Tư Hạ phân chia cho từng người, đúng là người của cuộc vui, phân chia nào
khó khăn cứ để cô ấy lo. Nghe xong phân chia của Tư Hạ, hai anh chàng
cực điển trai nhanh chóng đi kiếm củi liền. Viên Tư Hạ mặc quần áo cẩn
thận đi đến cửa hàng tiện lợi. Lộ Khiết ở trong căn nhà gỗ trông nom cho Vũ Huyền. Cũng khá khá lên, cô đang dần khỏe lại, cô sẽ được chơi trượt tuyết nếu mình khỏe lại, dù gì cũng đi một tuần cơ mà…
Đi sâu vào trong khu rừng, nhặt từng khúc củi nhỏ, ngó nghiêng trước sau, anh thở dài tiếc nuối:
“Biết thế mang camera vào chụp ảnh. Cảnh đẹp như này.”
“Đây là kiếm củi, anh định cho em cầm củi rồi anh cầm máy ảnh à…” – Điền Cẩm Nam vừa nói, vừa nhặt mấy miếng củi rồi phủi tuyết.
“Mà hôm qua cậu làm gì vợ anh thế? Anh bảo cô ấy gọi cậu bằng tên mà chả chịu.” – Kim Thiên Phong hỏi.
“Em chỉ bảo cô ấy gọi bằng tên vậy thôi.”
“Thật á? Dễ dàng như vậy sao?”
“Ừ, chưa kể cô ấy sợ bóng tối tới mức tay run lên với lạnh nữa, thế mà cứ
cố đi một mình không nói năng câu nào.” – Điền Cẩm Nam mách nhỏ.
“May đó là cậu, chứ nếu hai con gái đi cùng nhau chả biết như nào.”
Cứ thế mà hai nam nhân toàn sắc vẹn toàn nói chuyện với nhau. Tư Hạ đang
càn quét cả cái siêu thị, nếu để cô ấy đi cửa hàng thì là sai lầm, nhưng mà đường đi từ nơi mọi người cắm trại đến cửa hàng tiện lợi có chút
nguy hiểm và xa, cô ấy lo cho mọi người nên đã xung phong đi trước.
Trong căn nhà chỉ có mùi gỗ thơm, hơi ấm từ đèn dầu. Căn nhà cũng chỉ gọi là
đơn xơ, mộc mạc nhưng vẫn toát lên sự ấm cúng của nó. Vũ Huyền đang nằm
trên chiếc ghế sofa, Lộ Khiết đang lau nước ấm cho cô, chăm sóc từng li
từng tí một. Dù là tình địch của nhau nhưng Lộ Khiết vẫn luôn chăm sóc
cho cô. Nó là cái vỏ ngoài hay là thâm tâm của Lộ Khiết?
“Lộ Khiết, tôi biết cô không thích tôi, đừng chăm sóc như thể thân nhau nữa.”
Vũ Huyền ủn tay Lộ Khiết, nói một câu thẳng thừng một cách nhẹ tênh; đây
chính là Vũ Huyền, cô được mọi người nói là có chút thẳng tính.
“Chị Vũ Huyền, hãy nghe em. Chị không muốn tận hưởng cuộc vui sao?”
Lộ Khiết bỏ ngoài tai, nhúng chiếc khăn vào nước ấm, giặt cẩn thận rồi
phơi lên cạnh chậu nước. Nói thật, Lộ Khiết cảm thấy hối hận khi nói
chia tay với anh, cô vẫn lưu luyến anh đến giờ phút này, khi nhìn thấy
Vũ Huyền thân thiết bên Kim Thiên Phong là cô không ngừng tức tối. Biết
hối hận, nhưng giờ hối hận thì quá muộn. Phải nói, Lộ Khiết thật sự ghét Vũ Huyền đến mức muốn phá hủy con người Vũ Huyền vậy. Nhưng ai dám làm
việc như vậy?
Hai tình địch trong một căn nhà, một căn nhà yên tĩnh, mập mờ những ngọn
nến. Họ đã say vào giấc ngủ từ lâu, Lộ Khiết buộc phải ngủ ở sàn, nhưng
hai tay kê lên ghế ngủ. Không thể hiểu nổi, có yếu tố kì ảo gì mà khiến
một chiếc đèn dầu rơi xuống, rơi xuống cạnh tấm rèm, ngọn lừa từ từ hiện dần, ngày một lớn hơn, nhưng hai người họ chẳng hề hay biết. Ngọn lửa
ngày càng lớn hơn, khói đã ở một góc, bốc lên đen một khoảng trời…
Kim Thiên Phong và Điền Cẩm Nam vẫn đang miệt mải kiếm củi. Chả hiểu sao
Kim Thiên Phong cảm thấy bất an, ngó nhing về phía căn nhà, chợt thấy
lấp ló thứ màu xám của khói, vội gọi Cẩm Nam:
“Này, này… kia không phải là… nơi chúng ta cắm trại sao?”
Điền Cẩm Nam ngó theo tay anh chỉ, cậu ta nheo mắt nhìn, vội vội vàng vàng kéo anh đi về, vứt bỏ cả củi xuống:
“Đúng rồi, nhanh nhanh lên, tầm này ai đốt lửa chứ!?”
Chạy nhanh về nơi cắm trại, tiếng giòn tan của cây gỗ khô liên tiếp vang lên ngày một nhiều, cũng là tốc độ của hai cậu con trai đó vội chạy. Trong
đầu Kim Thiên Phong bây giờ chỉ có nghĩ tới Vũ Huyền, anh thầm trấn an
bản thân cô sẽ ổn…
Vừa về tới nơi, cũng nhìn thấy Tư Hạ, cô ấy không rời khỏi mắt nhìn đám
cháy kia, hai chiếc túi đầy rơi xuống, Tư Hạ chạy vào, miệng không ngừng gọi tên cô:
“VŨ HUYỀN!! VŨ HUYỀN!!!”
Như nghe thoáng qua thấy ai gọi mình, cô nhẹ mở mắt, kể ra cô đang thấy khó thở nữa. Không tin vào mắt mình, đám cháy to đùng đập thẳng vào mắt, Lộ Khiết đang ngủ ở dưới, Vũ Huyền sợ hãi chạy xuống nhanh nhất bằng sức
còn lại mà mình có, lay lay vai Lộ Khiết, cố gào lên bằng giọng khàn
khàn:
“Lộ Khiết, cô dậy ngay!!”
“Chị… chị Vũ Huyền, sao vậy?” – Lộ Khiết mắt nhắm mắt mở nói, Lộ Khiết thấy
đám cháy mà hốt hoảng tỉnh cả ngủ, “Chị Vũ Huyền, sao lại có đám cháy?”
“Không hỏi han gì hết, đi nhanh nhanh!”
“Không hỏi han gì hết, đi nhanh nhanh!”
Vũ Huyền đỡ Lộ Khiết dậy. Bất ngờ chiếc thanh gỗ đằng sau Lộ Khiết rơi
xuống, cô ấy rúm ró người lại, Vũ Huyền nhanh tay đỡ lấy nó, nhắm chắt
mắt suýt xoa kêu đau tay vì bị bỏng. Thôi chết, Vũ Huyền cảm thấy khó
thở, lồng ngực như bị ai đánh vậy, không còn chút sức lực nào mà bước đi nữa. Lộ Khiết không ngừng lo lắng, nước mắt chảy đầm đìa.
Ngay lúc đó, ba người bên ngoài đang nhốn nháo.
“Tư Hạ, em không được vào!”
Điền Cẩm Nam chạy tới ngăn Viên Tư Hạ, Tư Hạ quay sang nhìn Cẩm Nam, khuôn
mặt lo lắng, vịn vào tay cậu, miệng không ngừng xin xỏ, vội nói ríu cả
lưỡi:
“Nhanh nhanh vào cứu Tiểu Huyền, anh biết cậu ấy như thế nào mà…”
Điền Cẩm Nam gật đầu, cởi áo khoác dày của mình rồi chạy vào tìm Vũ Huyền, không quên nói với Kim Thiên Phong:
“Thiên Phong, anh ở đây đừng để Hạ Hạ vào, tin ở em!”
Kim Thiên Ponh đang cứng đờ người, chớp mắt vài cái cho tỉnh với thực tại.
Kim Thiên Phong đang lo sốt vó lên, nhất là cô đang ốm nữa… Mà từ từ,
còn Lộ Khiết? Cô ấy cũng yếu người, Kim Thiên Phong không ngừng nghĩ
ngợi đi vào trong để cứu Lộ Khiết.
Về phần Cẩm Nam, cậu ấy đang cố len lỏi vào đám cháy một cách an toàn.
Nhìn thấy Vũ Huyền mà cậu mừng rỡ. Chạy đến bên cô, cậu cầm chiếc áo
khoác dày đó khoác cho cô rồi bế lên, hỏi han:
“A, đây rồi, Vũ Huyền! Cô có làm sao không?”
“Không, Lộ Khiết. Cả cô ấy nữa.” – Cô yếu giọng, bây giờ cô muốn ngất đi cho rồi, người nặng trĩu cả.
Điền Cẩm Nam nhìn Lộ Khiết, thân hình mỏng manh, thuần khiết đang sợ hãi, cậu nói với Lộ Khiết:
“Đi, vịn vào người tôi! Nhanh!”
“Đây rồi, mãi mới vào được!”
Kim Thiên Phong chạy vào, chạy đến đỡ Lộ Khiết, ân cần hỏi cô ấy có làm sao không, rồi đưa Lộ Khiết ra ngoài, không quên bảo Cẩm Nam:
“Nợ cậu một lần.”
Nước sôi lửa bỏng, tất cả mọi người thoát ra khỏi đám cháy an toàn, đúng lúc đó cứu thương và xe cứu hỏa đến. Nhanh chóng dập đám cháy và đưa hai cô gái đến bệnh viện…
Viên Tư Hạ chạy theo xe cứu thương, cầm tay Vũ Huyền, hối hả bảo cô tỉnh
lại, cô đang được cấp cứu đặc biệt và đang phải dùng bình oxi. Điền Cẩm
Nam và Kim Thiên Phong đứng bên ngoài phòng khám, Tư Hạ buộc phải nghe
theo lời bác sĩ đứng bên ngoài. Lộ Khiết đã được đưa đi kiểm tra xem ở
một chỗ khác.
Đã lâu mà bác sĩ chưa ra, Kim Thiên Phong thì đứng ngồi không yên, Tư Hạ
cứ khóc lóc Điền Cẩm Nam đành làm bở vai vững chắc cho vợ mình. Tiếng
cửa phòng mở ra, anh đứng lên hỏi bác sĩ, anh sợ xanh cả mặt. Bác sĩ
cười hiền, vỗ vai Kim Thiên Phong:
“Cô ấy không sao cả, đứa bé vẫn khỏe mạnh. Để bệnh nhân ở đây ba ngày kiểm tra đã rồi hẵng xuất viện.”
“Đứa bé?” – Kim Thiên Phong nhướn mày khó hiểu, anh có nghe nhầm không?
“Cậu không biết gì à? Vậy thì chúc mừng cậu làm bố rồi nhé.” – Bác sĩ nói.
Vừa mừng, vừa buồn cảm xúc lẫn lộn. Mừng vì vợ mình có thai, buồn vì cô ấy đang trong bệnh viện, buồn vì cô giấu anh chuyện thai. Anh cầm tay bác
sĩ, cúi đầu cảm ơn.
“Cứu người là việc của bác sĩ mà.”
Nói rồi, ông bác sĩ rời đi. Kim Thiên Phong nhìn Viên Tư Hạ, hỏi với giọng trầm:
“Sao cô giấu tôi?”
“Tiểu Huyền bảo, để tôi vào thăm Tiểu Huyền!”
Viên Tư Hạ nói rồi chạy nhanh vào phòng nghỉ của cô. Nhìn xem, một cô gái
yếu ớt, môi nhợt nhạt vì mấy ngày ốm, đang phải chuyền nước, chưa kể
phải băng tay trái vì bị bỏng do đỡ cái gậy chết tiệt kia mà. Viên Tư Hạ chạy vào, Cẩm Nam và Thiên Phong cũng thế, cô quay sang Cẩm Nam lau
nước mắt rồi nở nụ cười:
“May quá, Tiểu Huyền không sao. Ơn trời…”
“Hạ Hạ, trời đã tối… Chúng ta nên về nhà nghỉ ngơi. Hôm nay em mệt rồi…” – Điền Cẩm Nam nở nụ cười an ủi Tư Hạ.
Cuối cùng, vì nghe lời nhau, họ tạm biệt Kim Thiên Phong để về nhà. Kim Thiên Phong sẽ ở lại cho đến khi nào cô tỉnh lại…
------
Ánh sáng soi vào căn phòng đầy mùi thuốc sát trùng. Phải nói lần này là lần thứ hai cô suýt chết rồi, chả biết chậm tí nữa thì đứa con trong bụng
cô còn không nữa. Thật may mắn làm sao! Nheo mày, cố gắng mở mắt ra để
nhìn xung quanh, Vũ Huyền vẫn còn choáng váng vì cơn sốt nữa, tay trái
cô đang truyền nước, chả biết cô đã nằm ở đây bao lâu rồi mà cảm thấy
khô họng. Nhích tay phải để với cốc nước, bàn tay của cô bị cứng đờ cả
nên chả thể nào biết được người chồng đang nằm ngủ bên giường. Trên
gương mặt cực kì điển trai ấy, biểu lộ rõ biểu cảm lo lắng trên khuôn
mặt, hai đôi mắt thâm cuồng lên, bên cạnh còn có tờ giấy thuốc thang cho cô. Vũ Huyền mỉm cười nhẹ, nhấc tay ra vuốt mái tóc mềm bồng bềnh kia,
nói nhỏ vừa đủ để cô nghe thấy:
“Kim Thiên Phong, anh vất vả rồi…”
Ngay lập tức, anh giật mình, đừng bật dậy, ngó nghiêng lung tung, miệng lẩm
nhẩm từng thuốc một. Đúng là hiếm có, anh ít khi lo lắng như vậy, cô phì cười, cầm tay anh an ủi:
“Thiên Phong, anh đừng lo lắng, em vẫn khỏe mà…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT