Bầu trời vào mùa mưa thật âm u. Một màu chủ đạo là màu xám, không khí mát mẻ, đám mây tầng tầng lớp lớp. Những đám mây không chỉ tạo ra những hình ảnh tuyệt đẹp, mềm mại, cùng với ánh sáng, chúng làm cho bầu trời như thêm kịch tính, đúng với tính chất của mưa giông.

Khi mà ngoài kia đang giông bão, thì trong căn phòng ấm áp có đôi vợ chồng đang say giấc nồng. Vũ Huyền gục đầu vào lòng người nam nhân mà mình yêu thương, tận hưởng những ngày hạnh phúc cuối cùng của bọn họ. Trong khi ngủ, cô vẫn hoài mơ về nỗi sợ của bản thân. Hôm nay, sẽ là ngày cuối cùng cô bên anh, cô đã chịu gắng sức mình rồi. Dụi mắt đón một ngày toàn nỗi buồn, nằm kế bên cô là Kim Thiên Phong, một người con trai luôn yêu thương bên cạnh cô trong những ngày khó khăn vừa qua.

Vũ Huyền đặt tay mình lên mặt anh, mỉm cười nhìn anh. Đầy đau thương…

Rồi cô hít thở thật sâu, nhập vai vào một con người phản diện. Đúng như ý muốn của Mẫn Kỳ Kỳ. ‘Cậu đã hài lòng chưa, Mẫn Kỳ Kỳ?’

“Bỏ tay ra đi. Mới sáng sớm đã gặp chuyện không hay rồi!”

Tiếng la lớn của cô vợ bé bỏng khiến Kim Thiên Phong tỉnh giấc. Anh đang mơ màng, giọng nói trầm ấm nhưng lại khiến người khác thấy rất nhõng nhẽo:

“Oa… Chuyện gì vậy?”

Cô rời khỏi giường, vệ sinh cá nhân. Không thèm đáp lại anh một lời. Chạy thẳng vào nhà vệ sinh, nhìn mình trong gương, thấy bản thân đã thiếu đi sức sống, đôi mắt trở nên thâm quầng, khuôn mặt hóp đi nhiều.



Kim Thiên Phong đang ở trong thư phòng cùng với Vũ Huyền. Nhẹ nhàng những tiếng mưa bên ngoài hòa nhịp với nhạc cổ điển êm dịu. Trời hôm nay giông bão, nên hai người họ quyết định ở nhà để làm việc. Cô đang tập trung vào công việc của mình, một tin nhắn hiện lên, từ Mẫn Kỳ Kỳ.

Mẫn Kỳ Kỳ: Bao giờ ly dị? Cuối tháng rồi đấy.

Vũ Huyền nhìn Kim Thiên Phong, theo phản xạ anh lại nhìn cô, hỏi:

“Vợ, em thấy lạnh sao?”

“À, không. Cảm ơn.” – Cô rụt rè trả lời, tập trung vào trả lời tin nhắn cho Mẫn Kỳ Kỳ.

Vũ Huyền: Hôm nay thôi, bình tĩnh lại.

Mẫn Kỳ Kỳ: Anh rất nóng lòng để cưới em về làm vợ đó.

Vũ Huyền thở dài, rời khỏi chỗ của mình. Ngồi lên bàn làm việc của anh, một tay chống xuống bàn, tay kia đập lên bàn một tờ giấy. Giọng điệu của một diễn viên hạng A như cô thì khỏi nói, kiêu căng hất cằm mà nói:

“Kí đi!”

“Gì đây? Đơn ly dị?” – Kim Thiên Phong cầm tờ giấy lên, đọc qua nó, “Em nghĩ em đang làm cái gì vậy?”

“Hả? Tôi làm tôi phải biết chứ. Không nói nhiều, nhanh tay lên.”

“Hôm nay không phải là cá tháng tư. Em đùa thế không vui đâu.”

“Ai đùa? Tôi đâu có rảnh mà đùa với anh. Kí đi, mỗi người một đường là tốt nhất.” – Vũ Huyền tỉnh bơ nói, nhưng trái tim cô quặn đau lên.

“Còn gia đình, hai đứa con, tập đoàn. Ly dị hay không thì em nên nghĩ kĩ, mọi thứ đều rất quan trọng. Nếu có gì không vừa ý, hãy nói với anh. Anh hiểu hết về em, đừng tỏ vẻ mặt đó nữa.” – Kim Thiên Phong di chuyển tờ đơn về phía cô, “Không kí. Nhất quyết là không thể kí.”

Vũ Huyền ngẩn người ra, cô nhìn thẳng vào ánh mắt anh, tay kia nắm chặt vạt áo, nơi mà Mẫn Kỳ Kỳ đặt máy nghe lén bên cạnh cô. Đôi mắt sắc sảo của người đàn ông kia quá đỗi ngọt ngào, thể hiện một nỗi buồn từ tận đáy lòng. Cô bất giác rơi nước mắt, đưa hai tay giữ lên cánh tay săn chắc của anh, nắm chặt vào chiếc áo phông dài tay của Kim Thiên Phong, vừa khóc vừa nói:

“Tôi xin anh… Chỉ một chữ kí thôi. Thoát khỏi sự đau khổ này, mọi thứ sẽ coi như là hạnh phúc. Tôi chỉ còn cách này thôi… Xin anh hãy kí đi.”

Kim Thiên Phong nhìn cô, đâu phải chỉ mình cô đau, anh còn hơn cả cô nữa. Tay cầm bút, thở dài kí tên, xong rồi nói rất chắc chắn:

“Em đừng dằn vặt bản thân nữa, anh sẽ luôn bên cạnh em, những lúc khó khăn.”

“Anh im đi!! Anh nói đủ chưa? Anh không thể bên tôi, tất cả mọi thứ kết thúc rồi!! Bên Vũ Gia sẽ bồi thường tất cả mọi thứ cho anh, tôi không thể nuôi con, tôi phải rời khỏi Thượng Hải!! Vì tôi… chẳng có gì tốt đẹp cả…”

Anh im lặng một hồi, rồi đập tay xuống bàn, đứng lên ghé vào tai cô, thì thầm với câu nói đầy ẩn ý:

“Không có gì của Kim Phu nhân là anh không biết… Chỉ là anh muốn xác minh tất cả mọi thứ thôi.”

Trái tim của Vũ Huyền đang đập điên loạn vì lo lắng, mà giờ lại dịu lòng đi bởi một câu nói của anh. Không phải là Kim Thiên Phong biết hết rồi chứ?

Cô đứng lên, lảo đảo đi. Đột nhiên ngã xuống, chỉ nghe thấy giọng của Kim Thiên Phong gọi tên cô. Anh bế cô về phòng, tự dưng thấy túi áo bên phải của cô cộm lên, đặt cô lên giường rồi mới xem túi áo có gì. Máy nghe lén? Kim Thiên Phong nghiêng đầu suy ngẫm, anh cất lại chỗ cũ, gọi cho bác sĩ đến khám cho cô.

“Kim Phu nhân vẫn khỏe. Chỉ là lâu ngày không nghỉ ngơi, suy nghĩ nhiều nên mới ốm nhẹ, chỉ vài ngày là khỏi.”

“Cảm ơn, dù trời mưa to gió lớn nhưng vẫn đến khám cho vợ tôi. Phiền bác nghỉ ngơi cho trời tạnh mới về chứ?” – Kim Thiên Phong nói.

“Không cần đâu. Đó là nhiệm vụ của bác sĩ như chúng tôi mà.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play