Số chương :117
Hạ Kiêm xuyên vào tiểu thuyết, được hệ thống thông báo: "Sinh mạng của ngươi bị ràng buộc với nam phụ trong truyện. Hắn còn sống, ngươi mới có thể sống. Nếu hắn chết, ngươi cũng không thoát khỏi số phận."
Nam phụ – Bùi Quan Chúc, một kẻ mắc chứng rối loạn tâm thần thực sự. Đáng sợ hơn, hắn còn là một thiên tài từ khi còn rất trẻ.
Vì mạng sống của mình, Hạ Kiêm mỗi ngày đều phải cẩn thận từng li từng tí trong tay kẻ điên nguy hiểm này.
Nam chính ghé thăm nữ chính lúc nửa đêm, thường là để cùng nhau trải qua những khoảnh khắc lãng mạn dưới trăng.
Còn Bùi Quan Chúc, hắn tìm đến chỉ để lấy mạng cô.
Thiếu niên áp sát, nhẹ nhàng cọ mặt vào làn da lạnh lẽo của cô, rồi ôm chặt vào lòng. Hắn mỉm cười, tay giơ lên con dao găm sắc bén:
"Làm một chiếc đèn lồng da người, để ngươi mãi mãi ở bên ta, được không?"
Hạ Kiêm nhìn vào đôi mắt điên cuồng ấy, lòng thầm kêu khổ.
Cô không ngờ rằng, từ đó về sau, mỗi ngày cô đều bị hắn giam giữ bên cạnh, nửa bước cũng không thể rời đi.
"Đã nói rồi," thiếu niên siết chặt tay cô, ánh mắt điên dại mà si mê. "Dù chỉ một bước, cũng không được rời khỏi ta."
Bùi Quan Chúc sống cả đời trong đau khổ, thế giới của hắn chỉ toàn máu tươi và oán hận.
Hắn không bao giờ nghĩ rằng sẽ có một người sẵn sàng kéo hắn ra khỏi vực thẳm, nguyện ý cùng hắn sống chết bên nhau.
Người ta nguyền rủa rằng, sau khi chết, Bùi Quan Chúc nhất định sẽ rơi vào địa ngục A Tỳ, bị thiêu đốt trong ngọn lửa vĩnh hằng, mãi mãi không được siêu sinh.
Nhưng với hắn, Hạ Kiêm là vầng trăng sáng trong lòng, dù có phải nghịch thiên, dù phải bò lên từ địa ngục, hắn cũng sẽ bảo vệ cô trọn đời bình an.
Tag: Ngọt văn, xuyên thư, bệnh kiều
Từ khóa tìm kiếm: Hạ Kiêm, Bùi Quan Chúc, bệnh kiều
Hắn hình như đã thích ta rồi.