Cuối xuân ba tháng, cảnh sắc rực rỡ, sắc xuân ngập tràn.

Những sợi tơ liễu nhẹ bay, lả tả rơi xuống, phủ khắp Kim Lăng Thành.

Trên con đường lớn, phố xá tấp nập người qua lại. Một chiếc xe ngựa tinh xảo, trang trí hoa văn tinh mỹ, chậm rãi lăn bánh giữa lòng đường. Nơi nào xe đi qua, người đi đường đều vội vã né tránh, không ai dám oán hận dù chiếc xe có gắn chuông bạc leng keng phía trước.

Bởi lẽ, ai sống trong Kim Lăng Thành cũng biết đây là kiệu của Bùi phủ, một trong những gia tộc quyền thế bậc nhất nơi đây.

Mấy đứa trẻ bên đường hiếu kỳ ngẩng đầu nhìn, nghe tiếng chuông bạc leng keng liền kéo nhau đuổi theo xe ngựa. Nhưng chạy chưa được bao xa, những tiếng "hắt xì!" liên tiếp vang lên.

Hạ Kiêm ngồi trong xe ngựa, một tay che màn xe đang bị gió lay động, nhưng vẫn không tránh được đám tơ liễu bay lả tả. Nàng lại hắt hơi một cái, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt ròng ròng.

Thật hết nói nổi. Kiếp trước đã dị ứng với tơ liễu, không ngờ bệnh này lại kéo dài đến tận kiếp sau.

Bên ngoài, tiểu nha hoàn đi theo nàng lần thứ năm dùng sức hạ màn xe xuống thật chặt, lo lắng hỏi:
"Biểu cô nương, người có bị sốt không vậy?"

"Không có sốt, thật sự không có." Hạ Kiêm kiên quyết phủ nhận.

Nhưng tiểu nha hoàn lại chẳng tin. Nghe nàng suốt dọc đường cứ hắt hơi liên tục, cô sợ vị biểu cô nương từ nông thôn này mang theo bệnh truyền nhiễm gì đó, nên nhìn nàng chằm chằm một lát, sau đó miễn cưỡng hạ mình, duỗi tay chạm nhẹ lên trán nàng.

Lạnh. Hoàn toàn bình thường, chẳng có dấu hiệu bệnh tật nào cả.

Tiểu nha hoàn lúc này mới yên tâm, nhanh chóng thả màn xe xuống, che chắn cẩn thận. Hạ Kiêm lấy khăn lau nước mắt do hắt hơi liên tục, vừa lau vừa nghe tiểu nha hoàn bên ngoài hỏi:
"Biểu cô nương, ngồi kiệu Bùi phủ đi một đoạn đường, cảm thấy có thoải mái không?"

"Ừm, thoải mái."

Hạ Kiêm trả lời vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ: thật sự không thoải mái chút nào.

Kiếp trước đã quen ngồi xe hơi hiện đại, giờ ngồi trên chiếc xe ngựa dù có trải đệm dày đến đâu, nàng vẫn cảm thấy toàn thân ê ẩm, xương cốt như muốn rã rời.

Bên ngoài, tiểu nha hoàn lại cảm thán: một cô nhi từ nông thôn, chỉ nhờ có chút quan hệ với phu nhân mà được vào Bùi phủ, quả thật là may mắn tu tám kiếp mới có được phúc phận này.

Hạ Kiêm thầm nghĩ: Nếu có thể, phúc khí này cho ngươi, ngươi có muốn không?

Dù sao nguyên chủ của thân thể này cũng không hề muốn. Ngay khi biết mình phải vào Bùi phủ làm vị hôn thê tương lai của Bùi Quan Chúc, nàng ta đã tuyệt vọng đến mức nhảy sông tự vẫn. Ngày hôm sau, thi thể lạnh lẽo của nàng ta được vớt lên. Cũng chính lúc ấy, linh hồn Hạ Kiêm nhập vào thân thể này.

Lần đầu mở mắt, nàng làm cha mẹ nuôi trong biệt trang sợ xanh mặt. Họ vốn nghĩ nàng đã chết cứng, giờ đột nhiên tỉnh lại, liền vừa khóc vừa niệm Phật.

Ba ngày liên tục uống canh tẩm bổ, hồn phách du đãng của Hạ Kiêm cuối cùng cũng ổn định. Lúc này, nàng mới nhận thức được nơi này là đâu.

Thì ra, nàng xuyên thư.

Người khác xuyên thành nữ chính được cưng chiều, hoặc ít nhất cũng là nữ phụ có thể nghịch tập. Còn nàng thì hay rồi—trở thành một nhân vật pháo hôi, xuất hiện ở chương đầu tiên và chết ngay cuối quyển một. Cả câu chuyện, lời thoại của nhân vật này chỉ có ba câu:
"Biểu huynh buổi sáng tốt lành ."
"Biểu huynh buổi trưa vui vẻ."
"Biểu huynh tối ngủ ngoan"

Nhưng mà... dù là pháo hôi, chẳng lẽ không thể nghịch tập sao?

Hạ Kiêm hồi tưởng lại cốt truyện.

Cuốn sách này có tên 《Giang hồ về điểm này sự》, nội dung chính xoay quanh tình yêu giữa nam nữ chính trên con đường hành tẩu giang hồ.

Nàng biết rõ quy luật xuyên thư, lập tức hỏi: "Nói đi, ta phải công lược ai? Là nam chính hay nam phụ?"

Hệ thống đáp: "Không ai cả."

Vừa dứt lời, Hạ Kiêm bỗng cảm thấy cổ mình nặng xuống. Cúi đầu nhìn, trên cổ đã xuất hiện một mặt dây chuyền thủy tinh đen.

"Đây là gì?" Nàng nhíu mày.

Hệ thống lạnh nhạt trả lời: "Trói định tín vật."

"Trói định tín vật?" Nàng mơ hồ lặp lại.

"Đúng vậy. Ký chủ hiện tại đã bị trói định vận mệnh với nhân vật nam xứng Bùi Quan Chúc. Hắn còn sống, ngươi còn sống. Hắn chết, ngươi chết."

Hạ Kiêm sững sờ, đầu ong ong.

"Khoan đã! Ý ngươi là ta không cần công lược hắn?"

"Không cần. Ngươi chỉ cần bảo vệ mạng của Bùi Quan Chúc. Chỉ khi hắn sống, ngươi mới có thể trở về thế giới thực."

Nghe đến đây, nàng suýt ngất.

Mẹ nó! Không ai khác sao? Tại sao lại là Bùi Quan Chúc?!

Vừa rồi khi hỏi phải công lược ai, trong lòng nàng còn âm thầm cầu nguyện đừng là Bùi Quan Chúc.

Bởi vì trong cuốn tiểu thuyết này, hắn là phản diện lớn nhất. Hơn nữa, hắn là kẻ duy nhất chưa từng yêu nữ chính.

Bùi Quan Chúc còn rất trẻ đã chết yểu. Toàn bộ câu chuyện dài hơn hai trăm chương, nhưng hắn chỉ sống được đến chương năm mươi.

Hệ thống kiên nhẫn giảng giải cho nàng một chút về nguyên do.

Nói đơn giản, bởi vì Bùi Quan Chúc chính là một đại phản diện có thủ đoạn tàn nhẫn, biến thái cùng với  các tình tiết liên quan đến hắn đều quá mức đẫm máu, gây phản cảm với độc giả và cả nhà xuất bản. Do đó, tác giả buộc phải chỉnh sửa lại toàn bộ nội dung liên quan đến nhân vật này.

“Kia... hiện tại hắn vẫn còn trong thế giới này sao?”

Hệ thống đáp: “Vẫn còn, nhưng đã mất hào quang nhân vật chính. Hắn giờ chẳng khác gì một kẻ qua đường, có thể chết vì bệnh, có thể mất mạng giữa phố. Nhiệm vụ của ngươi chỉ có một đó là giữ cho Bùi Quan Chúc sống.”

Hạ Kiêm bước xuống xe ngựa, ngước nhìn tấm bảng lớn trước mặt với hai chữ “Bùi phủ”, trong lòng cảm thấy chuyến đi này chẳng khác nào bước vào quỷ môn quan.

Thấy nàng mải nhìn, tiểu nha hoàn bên cạnh cười nhắc nhở: “Biểu cô nương, Bùi phủ của chúng ta khí thế lắm, chớ đứng ngẩn ra mà nhìn. Chốc nữa còn phải gặp phu nhân, đừng để người trong phủ coi thường.”

Hạ Kiêm cạn lời. Sao nghe cứ như Lưu Bà Bà lần đầu tiến vào Đại Quan Viên vậy?

Nhưng không thể phủ nhận, Bùi phủ quả thực xa hoa lộng lẫy.

Nằm giữa vùng đất tấc đất tấc vàng ở Kim Lăng, gia tộc này đời đời làm quan, hiện tại chủ gia là Bùi Ngọc Thành là một vị đại học sĩ từ nhị phẩm chốn kinh thành. Trong phủ, từng mái hiên, từng cây cột đều chạm trổ tinh xảo, hành lang uốn lượn mềm mại, sân vườn bố trí khéo léo với hòn non bộ, suối chảy róc rách, tùng xanh rợp bóng.

Vừa bước qua cửa thuỳ hoa, khung cảnh bên trong như một bức tranh cổ kính từ thời Sở Hán dần hé mở.

Chưa kịp bước vào chính sảnh, Hạ Kiêm đã ngửi thấy một mùi đàn hương nồng đậm. Nhìn vào trong, nàng lập tức chú ý đến điện thờ đặt ngay giữa đại sảnh. Trước bàn thờ bày đầy trái cây tươi, hai bên cắm nến đỏ cao bằng nửa thân người. Điều đáng chú ý nhất là trên bàn có đặt một cái đầu heo lớn, bị chém đứt từ cổ, không rõ đã đặt ở đó bao lâu.

Hạ Kiêm ngước mắt, vô tình chạm phải ánh nhìn trống rỗng của con lợn chết, cả người chợt thấy khó chịu.

Bên trong, bà tử vén rèm cho nàng, để lộ bóng dáng của Trần phu nhân là người mà nha hoàn đi theo nhắc mãi suốt quãng đường.

Theo ký ức của nguyên thân, đây là lần đầu tiên nàng gặp Trần phu nhân.

Dù mang danh biểu cô nương của Bùi gia, nhưng nàng và Trần phu nhân thực chất chẳng mấy thân thích.

Trần phu nhân là vợ kế của Bùi đại học sĩ. Sau khi gả vào nhà giàu, bà liền cắt đứt quan hệ với họ hàng nghèo khó.

Người đàn bà kia khoảng ba bốn mươi tuổi, dáng vẻ phong lưu, bụng hơi nhô lên. Thấy Hạ Kiêm, bà ta chẳng buồn nở một nụ cười, chỉ hờ hững liếc mắt một cái rồi phất tay bảo hạ nhân không cần dọn ghế, cứ để nàng đứng.

Mùi đàn hương quá nặng khiến Hạ Kiêm khó chịu, suýt thì hắt xì.

Trần phu nhân chậm rãi mở miệng: “Bộ dáng cũng ngoài dự liệu của ta. Xem ra không giống lắm với tranh vẽ.”

Đương nhiên là không giống, bởi vì sau khi nàng xuyên vào thân xác này, gương mặt cũng theo đó mà thay đổi. Hệ thống thậm chí còn chỉnh sửa ký ức của những người xung quanh.

Trần phu nhân nhẹ nhàng dùng khăn che miệng, phất tay ý bảo nàng có thể tùy ý dạo chơi trong phủ, không cần quá câu nệ. Cuối cùng, bà ta liếc nhìn nàng một cái, giống như đang đánh giá hàng hóa, thấp giọng lẩm bẩm: “Với diện mạo này, ta cũng không bị mang tiếng là mẹ kế bạc đãi hắn.”

Hạ Kiêm thừa hiểu, “hắn” trong miệng bà ta là ai.

Mặc dù trên danh nghĩa nàng đến đây là để du ngoạn, nhưng thực chất lại là để xem mặt tìm hôn sự. Trong nguyên tác, Trần phu nhân có ý định gả nàng đi để xung hỉ.

Mà người nàng phải gả cho… chính là Bùi Quan Chúc.

Chỉ là, theo nguyên tác, nàng còn chưa kịp lên kiệu hoa thì đã ngoài ý muốn bỏ mạng.

Nha hoàn dẫn Hạ Kiêm băng qua hành lang, tiến về nơi ở tương lai của nàng.

“Biểu cô nương dung mạo đẹp như vậy, phu nhân rất thích ngài đấy.”

Hạ Kiêm cười gượng hai tiếng, không trả lời.

Nàng nhìn kiểu gì cũng chẳng thấy Trần phu nhân có chút nào thích nàng.

Theo nguyên tác, nguyên thân dù hết lòng lấy lòng Trần phu nhân nhưng vẫn bị bà ta chán ghét vô cùng.

Không rõ nguyên nhân cụ thể, nhưng Hạ Kiêm đoán có lẽ là do chuyện “quỷ ám” trong phủ khiến Trần phu nhân tâm thần bất an, chẳng còn hơi sức đâu mà bận tâm đến nàng.

“Thược Dược tỷ tỷ,” Hạ Kiêm đi đến bên cạnh nha hoàn tên Thược Dược, ngẫm nghĩ một chút rồi hạ giọng hỏi: “Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”

Thược Dược thầm nghĩ: Đến rồi, chắc chắn là muốn hỏi chuyện trong phủ bị ma quấy nhiễu.

Thiếu nữ búi tóc kiểu sơ song nha, đôi mắt trong veo mang theo ý cười: "Ta muốn hỏi Thược Dược tỷ tỷ một chút về Bùi công tử."

Thược Dược hơi kinh ngạc: "Biểu cô nương muốn biết gì?"

Hạ Kiêm nuốt nước bọt, đem những ưu phiền trong lòng mấy ngày qua trút ra hết.

"Bùi công tử hiện giờ ở sân nào trong phủ? Sức khỏe thế nào? Ta nghe nói từ khi sinh ra đã mang bệnh, đi ba bước thì ho, đi năm bước thì chân tay bủn rủn. Vậy từ khi nào hắn bắt đầu yếu đến mức đó? Ngày thường có ăn uống đúng bữa không? Mỗi bữa ăn có nhiều không? Lượng cơm có giống một nam nhân bình thường không? Gần đây có phát bệnh không? Hiện tại rốt cuộc thế nào rồi?"

Thược Dược: "..."

Nàng bắt đầu hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, ngước mắt nhìn biểu cô nương trước mặt. Nhưng Hạ Kiêm lại thật sự lo lắng, chân mày nhíu lại, còn lén lút rút từ trong áo ra một túi gấm phồng căng.

"A... cái này..."

Thược Dược nhìn chằm chằm vào túi gấm trong lòng bàn tay, cảm giác nặng trĩu, đoán rằng bên trong có không ít bạc.

Hạ Kiêm vẫn đứng đó, ánh mắt tha thiết chờ đợi.

Cơn gió núi bất chợt thổi qua, làm dải lụa đỏ treo trên hành lang tung bay. Hạ Kiêm vô thức quay đầu, nhìn về phía cuối hành lang dài tối đen. Nàng đưa tay vén lọn tóc bị gió thổi tung ra sau tai.

Ngay khoảnh khắc ấy, nàng bỗng nhìn thấy dưới hành lang phía xa có một người đang ngồi trên ghế dài sơn đỏ. Thân hình hắn khuất sau cây cột lớn, chỉ để lộ một bàn chân trắng bệch tinh xảo, mang đôi giày gỗ mộc dày cộp, gót giày chạm nhẹ lên nền đá xanh. Trên mắt cá chân gầy gò, một chiếc vòng vàng không quá dày cũng chẳng quá mỏng lặng lẽ phản chiếu ánh sáng mờ ảo.

Hô hấp của Hạ Kiêm khựng lại. Bên tai, giọng nói khe khẽ của Thược Dược bị gió thổi tan, chỉ còn tiếng gió vù vù lướt qua.

Khi nàng ngước mắt nhìn lại, phía sau cột trụ đỏ thẫm, một gương mặt tái nhợt đang nở nụ cười với nàng.

Hạ Kiêm mở to mắt, sững sờ, mồ hôi lạnh rịn đầy lưng.

Cơn gió núi quét qua, cuốn theo tơ liễu bay lượn trong không trung. Cả người nàng lạnh toát, chóp mũi nhồn nhột, theo bản năng ngẩng đầu về phía người kia rồi hắt hơi một tiếng thật lớn:

"A... hắt xì!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play