Tag: chủ thụ, 1V1
1.
Khi lần đầu tiên Lăng Tương Dạ nhìn thấy Hạ Bạch, chỉ có thể nhìn thấy một vẻ đẹp thiếu não ở cậu, không rõ sao cậu có thể sống sót trong game.
Mãi cho đến khi anh bị thương ở trong game, dáng vẻ như sắp xuống mồ đến nơi, Hạ Bạch lại thần không biết quỷ không hay xuất hiện ra, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh một cách chân thành, trái cổ nhỏ khẽ nhúc nhích, lén nuốt nước miếng, “Có thể cho tôi xác của anh được không?”
Lăng Tương Dạ: “?”
Hạ Bạch nghiêng đầu, phía sau xuất hiện một đám xác chết như hổ rình mồi, lại lịch sự hỏi lại lần nữa: “Có thể cho tôi xác của anh được không?”
Lăng Tương Dạ im lặng.
2.
Hạ Bạch và đồng đội bị người chơi khác nhốt trong nhà xác, gió lạnh cuốn hết tất cả vải trắng trên xác chết trong phòng lên.
Đồng đội: “Tim tôi đập nhanh quá.”
Hạ Bạch: “Tôi cũng vậy.”
Hai người hết sức ăn ý mà nhìn nhau một cái, đồng đội: “Một, hai, ba! — chạy!”
“A a a!” Đồng đội lao nhanh ra cửa, sợ tới mức ngay cả mắt cũng đỏ.
“A a a!” Còn Hạ Bạch hưng phấn mà chạy về phía thi thể, hưng phấn đến ngay cả mặt cũng đỏ.
“……?”
3.
Hạ Bạch bị cuốn vào một game kinh dị, hệ thống: 【Đang quét, kỹ năng linh hồn của người chơi có liên quan với xác chết. 】
Hạ Bạch thường xuyên đào xác nhà người ta, đôi mắt chột dạ mà xoay nửa vòng.
Hệ thống: 【Thân phận của người chơi trong game là Người Nhặt Xác, kỹ năng là xác sống, hy vọng người chơi sẽ là một người chủ của thi thể tốt.】
Sau đó, thi thể phía sau Hạ Bạch càng ngày càng nhiều, trong đó đa số là người chơi chết ở trong game.
Bọn họ giao kỹ năng và thi thể cho cậu, bảo vệ cậu, làm bạn với cậu, tin tưởng cậu vô điều kiện, cuối cùng cậu mới hiểu được tâm nguyện thuở ban đầu và trách nhiệm cả đời của thầy cản thi mà ông nội Bạch từng nói.
“Ngàn dặm không xa, đưa ta về quê hương.”