Lận Tường: [Hạ Bạch, chỗ cậu sao rồi? ]
Lận Tường: [Hạ Bạch, cậu không sao chứ? ]
Lận Tường: [Chờ lát nữa tôi và anh Hoa sẽ đến tìm cậu.]
Hạ Bạch bị một tràn âm báo tin nhắn đánh thức.
Cậu mơ mơ màng màng sờ di động, sau khi xem tin nhắn Lận Tường gửi cho mình, trong thoáng chốc cho rằng mình đang thức dậy vào một buổi sáng bình thường trong thế giới bình thường.
Khi cậu ngồi dậy, nhìn thấy vẻ mặt hốc hác và ánh mắt kỳ lạ của ba người còn lại trong ký túc xá, Hạ Bạch mới hoàn toàn tỉnh lại.
“Chào buổi sáng.” Cậu nói với ba bạn cùng phòng của mình, trong giọng nói mang theo âm khàn khàn vừa mới tỉnh dậy.
Ôn Đông nhịn một hồi lâu, vẫn không nhịn được, khó hiểu nói: “Cậu ngủ thật luôn? Còn ngủ lâu như thế, cậu không sợ hả?”
Hạ Bạch: “Sợ. Sợ là một chuyện, ngủ là một chuyện khác.”
“……”
Trời vẫn chưa sáng lắm, có lẽ là hơn 5 giờ sáng. Dưới sự trợ giúp của ánh sáng yếu ớt, Hạ Bạch nhìn thấy ký túc xá dường như càng cũ nát hơn, vết thấm nước trên tường đã lan rộng ra rất nhiều, dần dần khó có thể nhìn ra ký túc xá của viện y học Hòa Bình trông như thế nào.
Hạ Bạch trả lời tin nhắn của Lận Tường trước, [Tôi mới thức dậy, phòng ký túc xá của chúng tôi không có xảy ra chuyện gì, có tín hiệu nhắn tin sao?]
Khi trò chơi đang trong trạng thái tỏa định, bọn họ đều xem qua di động, khi đó di động không có chút tín hiệu nào, như thể bị cô lập với thế giới vậy.
Lận Tường: [Mới thức dậy? Cậu ngủ được luôn hả, à à à cậu luôn thích ngủ mà, tôi nói cậu nghe tôi thức cả đêm luôn dó. ]
Lận Tường: [ Chỉ có thể gửi tin nhắn cho người trong trò chơi thôi, không liên lạc được với bên ngoài. Cậu xem xem di động có nhóm chat không? Chỉ có thể liên lạc với người trong nhóm chat đó thôi.]
Hạ Bạch rời khỏi khung chat với Lận Tường, quả nhiên nhìn thấy một nhóm chat, lớp 2 -Y học lâm sàng.
Cậu không có thói quan chơi điện thoại trước khi ngủ, tối hôm qua ngủ sớm, không biết nhóm này xuất hiện lúc nào.
Chín người bọn họ đều ở bên trong, trừ bỏ chín người thì còn có mười hai người, trong đó mười một người đều là sinh viên, một người là thầy hướng dẫn.
Bên trong nhóm có một ít tài liệu, bao gồm cả thời khóa biểu, môn nào học ở phòng học nào vào thời gian nào thì vừa xem là hiểu ngay.
Chắc đây là hướng dẫn game cho bọn họ.
Trong thế giới trò chơi, bọn họ không phải sinh viên năm nhất của các chuyên ngành khác nhau, toàn bộ đều là sinh viên năm thứ haichuyên ngành y học lâm sàng vừa mới khai giảng.
《 Giải phẫu thân thể con người》 là một trong những môn học cơ bản nhất của y học lâm sàng, không biết năm hai đã đến thời kỳ này hay là cố ý sắp xếp, tuần này bọn họ đều có lớp giải phẫu vào mỗi buổi chiều.
Hạ Bạch nhìn chằm chằm thời khóa biểu, đôi mắt tỏa sáng.
Lận Tường: [Thấy chưa? Đúng rồi, còn có thời khóa biểu, đáng sợ quá đi. ]
Hạ Bạch: [Thấy rồi.]
Lận Tường: [Anh Hoa rửa mặt xong rồi, chúng ta lập tức đến tìm cậu.]
Hạ Bạch nhìn thấy tin nhắn, cậu cũng vội đứng dậy thu dọn, sau khi thuần thục nhanh chóng gấp chăn thành hình miếng đậu hủ thì bưng thau của mình vào nhà vệ sinh.
Khi Hạ Bạch ra tới, Hoa Hạo Minh và Lận Tường cũng vừa đến, phía sau còn có Tống Cường đi theo.
Hai người đến gọi Hạ Bạch đi ăn sáng, ba người còn lại trong ký túc xá cũng tham gia với bọn họ giống Tống Cường, sau đó lại gặp được Mạnh Tình và Ôn Thu ngay chỗ rẽ hành lang.
Thực ra Mạnh Tình vừa tỉnh đã muốn đến tìm con trai Mạnh Thiên Hữu, là Ôn Thu nhắc bà ta, tối hôm qua Quản lý ký túc xá đã nói với họ đừng tùy tiện đến ký túc xá nam, có thể sẽ có nguy hiểm, lúc này mới khuyên được bà ta.
Vừa nhìn thấy được con trai, bà ta lập tức chạy tới, vừa hỏi không sao chứ, vừa dùng khăn giấy ướt tẩm cồn lau tay cho cậu ta, nhìn thấy trên giày thể thao màu trắng bị dơ một chút thì lại ngồi xổm xuống dùng khăn giấy ướt lau giày cho cậu ta, động tác thuần thục tự nhiên.
Dù là cậu ấm nhà giàu như Lận Tường cũng sửng sốt một chút.
Tống Minh Lượng đứng ở trong góc nhìn sang.
Ôn Đông nghi hoặc hỏi: “Dì Mạnh, có phải dì bị bệnh sạch sẽ không? Dính tý bụi cũng không chịu được.”
Mạnh Tình nói: “Có một chút.”
Trên di động của bọn họ không chỉ có thêm một nhóm lớp, còn có thêm một app viện y học Hòa Bình, app này có chức năng thanh toán, có thể dùng nó ăn cơm.
Tống Cường nói: “Hôm qua chú và Tống Minh Lượng đã ăn trong căn tin trường rồi, chúng tôi dẫn mọi người đi ăn.”
Mấy người vừa đi ra khỏi ký túc xá, vừa hỏi Hoa Hạo Minh thêm nhiều thông tin liên quan đến trò chơi, chuyện liên quan đến sống chết tuyệt đối không ngại nhiều.
Ôn Đông: “Anh Hoa, anh nói muốn qua được ải trò chơi thì phải tìm được chân tướng, vậy phải tìm chân tướng gì?”
“Cái này sao mà nói với cậu được, có thể là tìm chân tướng bối cảnh câu chuyện trong game, có thể là tìm chân tướng hiện tượng đặc biệt.” Hoa Hạo Minh nói: “Tóm lại đều có một nguyên do.”
Vấn đề này được hỏi một cách chung chung, Hoa Hạo Minh không phải giáo viên, cũng không trả lời được rõ ràng.
Mạnh Thiên Hữu hỏi: “Cho nên, chúng ta phải tìm được NPC chính đúng không?”
Hoa Hạo Minh nhìn thoáng qua cậu bạn hôm qua cãi nhau với mình, “Cũng là một cách.”
“Con hỏi đi? Người khác đều hỏi, con không thể không có câu hỏi được? Con bị câm sao?” Giọng nói này càng ngày càng vang, áp luôn tiếng của Hoa Hạo Minh.
Bọn họ xoay người nhìn lại thì vừa lúc nhìn thấy Tống Cường đang đẩy Tống Minh Lượng, thấy bọn họ nhìn qua, ông ta chỉ vào Tống Minh Lượng, nở nụ cười nói: “Đứa nhỏ này thật là uổng phí! Hướng nội như thế, không biết ăn nói, cho dù thi đậu được vào viện y học Hòa Bình thì tương lai cũng không tiền đồ, ông chủ nào lại thích một nhân viên không biết ăn nói chứ?”
Tống Minh Lượng vẫn cúi đầu, cắn môi dưới, không nói một lời.
Mạnh Tình nói: “Mỗi đứa trẻ đều có tính cách khác nhau, có hướng ngoại thì sẽ có hướng nội, hướng nội cũng có cái tốt của hướng nội mà.”
Tống Cường đang muốn nói chuyện với Mạnh Tình, nhìn lướt qua ngoài cửa ký túc xá, “Không đúng! Đây không phải viện y học Hòa Bình! Không giống nơi hôm qua chúng tôi đi ngang qua.”
Hoa Hạo Minh sắc mặt bình tĩnh, “Bình thường thôi, trò chơi đến với ký túc xá viện y học Hòa Bình, chỉ có thể chứng mình trò chơi có liên quan với viện y học, nhưng không hoàn toàn giống như những gì đã xảy ra ở viện y học Hòa Bình.”
Đúng rồi, tối hôm qua Hoa Hạo Minh đã nói với bọn họ, chỉ có trò chơi liên quan đến trường học, chưa nói chính là ở viện y học Hòa Bình.
Vừa bước ra khỏi cửa ký túc xá đã chào đón một cơn gió ẩm ướt.
Thành phố Khương Kỳ đầu thu thời tiết rất khô ráo, ban đêm ngủ rất thoải mái, tối qua lúc Hạ Bạch ngủ đã cảm thấy nơi này có hơi ẩm ướt quá.
Cậu nhìn về phía cái hồ trước ký túc xá, mặt hồ rất trong xanh, có rất nhiều tảo xanh ẩn mình dưới nước, gợn sóng nhẹ nhàng theo sóng nước.
Hạ Bạch nhìn chằm chằm chúng nó hồi lâu, thế mà nhìn đến ánh mắt hơi cong, có chút vui vẻ, như là bị niềm vui của tảo xanh lây nhiễm.
Ôn Đông hỏi: “Chỉ có mấy người chúng ta bị cuốn vào trò chơi sao? Nơi này còn có người chơi khác không?”
Ôn Thu nhìn sinh viên đi qua đi lại trong khuôn viên trường: “Hình như không có, chỉ có mấy kẻ xui xẻo chúng ta thôi.”
Bọn họ vừa quan sát người trong trường học, vừa làm quen với hoàn cảnh trường học, thăm dò bản đồ trường học.
Từ thực tế là chỉ có ba tòa nhà giảng dạy, trong đó còn có một tòa bị khóa thì biết, viện y học trong trò chơi nhỏ hơn viện y học Hòa Bình rất nhiều, nhưng cũng không ít những nơi thiết yếu, ví dụ như phòng thí nghiệm giải phẫu và nhà xác.
Chúng nó ở trong một tòa nhà bốn tầng màu đỏ, nằm ở góc Tây Bắc của trường, mà ký túc xá thì ở góc Đông Nam, vừa lúc đối diện nhau.
Nhà ăn nằm đối diện với hai tòa nhà giảng dạy, ngoài ra còn có thư viện chính quy, sân thể dục, sân vận động và một cái hồ nhân tạo, kỳ lạ nhất chính là ở đây còn có một mảnh ruộng nhỏ, cũng có thể là vườn hoa, sở dĩ hiện giờ gọi nó là ruộng cũng bởi vì ở đó đang trồng đậu Hà Lan.
Là Hạ Bạch nói với họ, trong mấy người này chỉ có mỗi Hạ Bạch nhận ra đó là đậu Hà Lan.
“Đậu Hà Lan có hai mùa thu hoạch là mùa xuân và mùa thu, đây là đậu Hà Lan mùa thu, tháng sau có thể ăn rồi.”
Mạnh Thiên Hữu cười một tiếng, “Bạn học Hạ, sao cậu biết rõ như thế, cậu đến từ nông thôn à?”
Hạ Bạch gật đầu, “Đúng rồi, tôi từng trồng mà.”
Cậu trả lời rất tự nhiên, giống như không nghe ra ý trào phúng tròng lời nói của cậu ta, bản thân cũng không cảm thấy việc đến từ nông thôn là có vấn đề gì.
Mạnh Thiên Hữu từ ngày hôm qua đã nghẹn một hơi ở trong ngực, vừa trút ra một chút lại không ngờ như đấm vào cục bông, cậu ta lại bị nghẹn một chút, không nhịn nữa, lại nói: “Thế thì có ích lợi gì? Chúng ta phải tìm NPC chính, cũng không phải học cách phân biệt cây trồng.”
“Sao lại vô dụng?” Lận Tường lập tức phản bác, “Tôi chưa từng tìm hiểu viện y học, tôi muốn hỏi một chút, không nói đến viện y học lớn, viện y học nhỏ này sẽ mở riêng một miếng đất trồng đậu Hà Lan sao? Nơi kỳ lạ nhất có khi lại là manh mối đấy.”
Mạnh Thiên Hữu tiếp tục nói: “Nhưng, các cậu cũng thấy rồi đấy, viện y học nhỏ này rất nhỏ cũ nát, thoạt nhìn không phải viện y học tốt lành gì, quản lý không nghiêm khắc. Lúc sáng khi tôi đến còn nhìn thấy Quản lý ký túc xá ngồi ở sau bàn giặt quần áo, nấu đồ ăn. Có thể đồ trồng ở dây là để cho nhân viên trong trường ăn thôi.”
Ôn Thu gật đầu đồng ý: “Nói có lý. Trường đúng là có hơi quản lý không nghiêm khắc, đúng là nhân viên trong trường có thể quyết định mình trồng cái gì, chỉ cần không phải quá khoa trương là được. Gần trường chúng tôi cũng trồng mấy cây óc chó. Hoa của đậu Hà Lan rất đẹp, có giá trị làm cảnh, trồng đậu Hà Lan chắc là trường sẽ không nói gì đâu.”
Thấy Ôn Thu đều ủng hộ mình, Mạnh Thiên Hữu lớn giọng hơn nữa: “Hiện giờ chúng ta đang ở giai đoạn không biết gì cả, mấu chốt là phải nắm được cốt lõi, kiêng kị nhất chính là bị việc nhỏ không đáng kể dẫn sai hướng.”
Ôn Thu nhìn cậu ta một cái rồi cụp mắt che đậy cảm xúc trong mắt. Dù sao cũng là người thi đậu viện y học Hòa Bình, tên Mạnh Thiên Hữu nhìn hư vinh ích kỷ nhưng tư duy lại online. Hơn nữa, cậu ta còn học chuyên ngành y học lâm sàng.
Lận Tường cười nhạo nói: “Vậy cậu nói xem tìm NPC chính ở đâu?”
Mạnh Thiên Hữu nhìn chằm chằm vào cậu bạn phú nhị đại, trên mặt lộ ra một nụ cười đắc ý, “Tôi đúng là biết đấy, không phải nói là trò chơi kinh dị sao? Nơi kinh dị nhất của viện y học nhất nằm ở đâu? Phòng thí nghiệmgiải phẫu. Tôi cũng không phải chỉ nói bừa, tôi đã tìm được chứng cứ rồi.”(* thế hệ giàu có đời thứ hai)
Lận Tường: “Chứng cứ đâu?”
Mạnh Thiên Hữu: “Thời khóa biểu. Tôi học y học lâm sàng, khi đăng ký chuyên ngành, cũng không phải là nghe ai nói lung tung một chút liền đăng ký, tôi đã cẩn thận trưng cầu ý kiến của đàn anh đang theo học ngành y lâm sàng, trong đó có cả chuyện mà sinh viên đăng ký ngành y lâm sàng quan tâm nhất, lớp thực nghiệm giải phẫu.”
“Đàn anh nói với tôi, môn giải phẫu thông thường mỗi tuần chỉ có khoảng hai tiết., bởi vì giờ học mỗi tiết đều rất dài, mỗi ngày đều học thì sinh viên và trường học đều sẽ có áp lực rất lớn, cậu xem thời khóa biểu của chúng ta đi, buổi chiều mỗi ngày, đây mới là chỗ kỳ quái nhất, mà không phải trường học đang phủ xanh cái gì.”
Lận Tường còn muốn phản bác thì bị Hoa Hạo Minh cắt ngang, lúc này cậu ta mới nhìn thấy có một người phụ nữ khoảng 50 đến 60 tuổi đứng ở phía sau luống đậu Hà Lan, đang dùng ánh mắt âm u nhìn bọn họ chằm chằm, ánh mắt tràn ngập kháng cự và đề phòng.
Hoa Hạo Minh: “Đi ăn sáng đi.”
Viện y học nhà ăn chỉ có bốn chỗ ngồi, Hoa Hạo Minh dẫn bọn họ đến bàn trống xung quanh đều có người. Tống Cường dẫn con trai Tống Minh Lượng muốn ngồi cùng, bất đắc dĩ không đủ chỗ ngồi, đành phải đến chỗ của chị em Ôn Thu Ôn Đông.
Lận Tường nhìn dáng vẻ đắc ý ăn cơm của Mạnh Thiên Hữu, hừ lạnh một tiếng.
Vẻ mặt Hoa Hạo Minh kiểu “Sao cậu trẻ con thế.”, “Chỉ biết khoe cái mỏ nhanh, nhiều lời vô ích lắm, cậu biết không?”
Lận Tường: “Em chỉ là không thích bộ dạng của cậu ta, mới vừa vào ký túc xá thấy cậu ta mang giày giả em có nói tiếng nào đâu? Cậu ta đã lấy tiền bắt nạt người ta, còn ôm thù khịa người ta khắp nơi. À, cậu ta còn mềm nắn rắn buông, sao không nhắm vào anh chứ, chỉ nhắm vào Hạ Bạch.”
Hai mắt Hạ Bạch lộ ra vẻ mờ mịt.
Lận Tường bất đắc dĩ mà thở dài, “Hạ Bạch chính là quá tốt bụng lương thiện mà.”
Hoa Hạo Minh nghi ngờ sâu sắc Hạ Bạch có vấn đề: “……”
Hoa Hạo Minh nghĩ nghĩ, nói: “Nói như vậy có hơi không có trách nhiệm, nhưng trên thực tế đúng là có manh mối không nhất định phải chia sẻ.”
Lận Tường không hiểu, “Anh, không phải anh nói chỉ có tìm được chân tướng mới có thể qua ải sao, cũng không phải là một game battle royale (game sinh tồn) gì, không phải nên là người chơi trong game chung sức hợp tác cùng tìm chân tướng sao?”
Hoa Hạo Minh nói: “Cho thấy là như thế, nhưng đây không phải là trò chơi chia đều bánh kem, người chơi có biểu hiện tốt sẽ có cơ hội nhận được phần thưởng của trò chơi.”
Lận Tường có tiền có thế, sinh ra không thiếu thứ gì xua xua tay, “Ông đây không cần.”
“Không phải mấy thứ tầm thường trong hiện thực, mấy phần thưởng đó không đáng để nhắc đến.” Hoa Hạo Minh nói: “Hơn nữa, hiện giờ trò chơi càng ngày càng lan rộng, thành phố Tuyền Quảng đều sắp thất thủ, cậu cho rằng tài sản quyền thế nhà cậu còn có thể phát huy được sao?”
Lận Tường sửng sốt một chút, đây là chuyện trước nay cậu ta chưa từng nghĩ đến.
“Hiện giờ trong trò chơi còn chưa có người chết, nếu đã trải qua thì cậu sẽ biết nó đáng sợ đến thế nào, khi cái chết cận kề sẽ có bao nhiêu đại gia thế giới thực sẵn sàng táng gia bại sản vì mạng sống, nhưng còn không nhất định sẽ có người cứu nữa.” Hoa Hạo Minh nói: “Phần thưởng của trò chơi chính là thứ có khả năng giữ mạng cho cậu.”
Lận Tường: “Miễn tử kim bài?”
“……” Hoa Hạo Minh im lặng ăn cơm.
Thoạt nhìn đây không phải là những điều anh ta có nghĩa vụ phải giải thích.
Lúc Hạ Bạch cũng chuẩn bị ăn thì nhìn thấy Hoa Hạo Minh ngẩng đầu nhìn mình một cái, không biết tại sao lại chịu nói tiếp.
“Có những đạo cụ phòng ngự có thể chịu được công kích, vũ khí tấn công mạnh mẽ, còn có kỹ năng linh hồn cực kỳ hiếm thấy.” Hoa Hạo Minh nói.
Có lẽ con trai trời sinh đã có hứng thú với những vũ khí này, Lận Tường nghe xong nháy mắt động lòng, chờ mong mà nhìn anh ta.
Nhưng Hoa Hạo Minh nói đến cái này, không phải muốn nói rõ ràng về vũ khí, anh ta nhắc nhở bọn họ: “Chú ý hai chị em Ôn Thu Ôn Đông một chút.”
“Tại sao?” Lận Tường quay đầu hỏi Hạ Bạch: “Hạ Bạch, tối hôm qua Ôn Đông có gì khác thường sao?”
Hạ Bạch nghĩ nghĩ, “Bởi vì trong hai người có một người có khả năng là người chơi lão luyện sao?”
Hoa Hạo Minh gật đầu, “Chắc vậy.”
Lận Tường kinh ngạc nói: “Hạ Bạch, sao cậu nhìn ra được?”
“Tôi đoán.” Hạ Bạch nhấp một ngụm nhỏ cháo củ cải muối, chậm rãi giải thích hắn đoán như thế nào. “Ôn Thu liếc mắt một cái liền nhìn ra đồng hồ trên tay của cậu mấy triệu, tôi không nhìn ra được.”
“……” Lận Tường nghĩ thầm, cậu không nhìn ra được không phải là rất bình thường sao, mười tám năm nay cậu có lên mạng lần nào đâu, mỗi lần trong lớp thảo luận cái gì, cậu đều ở như đi vào cõi vũ trụ thần tiên vậy.
“Giày của Ôn Đông cùng nhãn hiệu với giày của Mạnh Thiên Hữu, xem phản ứng của cậu ta, hình như giày của cậu ta là hàng thật.” Hạ Bạch không biết nhãn hiệu, chỉ có thể phỏng đoán từ cái àny, “Chắc là gia đình của Ôn Thu Ôn Đông rất có tiền, ít nhất là có tiền hơn người giả vờ có tiền Mạnh Thiên Hữu.”
Lận Tường: “Đúng vậy, sau đó thì sao?”
Hạ Bạch nói: “ viện y học Hòa Bình cho phép sinh viên ở trọ ngoài trường, chỉ cần cha mẹ đồng ý là được. Nhà bọn họ có tiền như vậy, tại sao lại sống trong một ký túc xá có điều kiện trung bình với ba người khác, mà không thuê một căn nhà tiện nghi rộng rãi ở gần trường?”
“Vì sao?”
“Có thể là vì trong hai người họ có một người là người chơi, biết rằng bây giờ trò chơi thường xuyên xuất hiện ở khắp mọi nơi. Nếu người nhà không tiện cùng đi học, có bạn cùng phòng cũng tương đối an toàn, khi ít nhất trò chơi đến ký túc xá thì cũng có mấy bạn học cùng giúp đỡ lẫn nhau.”
Lận Tường: “Có lý ha! Vậy tôi cũng sẽ ở trọ trong trường mới được, bỏ trống căn nhà ba tôi mua ở gần trường đi!”
“……”
Hạ Bạch nghĩ thầm, quả nhiên cái nghèo hạn chế suy nghĩ của cậu, kẻ có tiền không phải thuê nhà, là mua nhà luôn.
Cậu tiếp tục nói: “Suốt quá trình, tuy rằng Ôn Thu cũng căng thẳng, nhưng không có hoảng loạn như những người khác.”
Lận Tường: “Đúng vậy, hình như chị ấy không sợ lắm.”
Cậu ta kiêu ngạo nói: “Hạ Bạch, cậu thông minh quá, không hổ là số 1 lớp mình!”
Hoa Hạo Minh: “……”
Cậu bạn này đúng là chỉ thích nịnh Hạ thôi.
Hoa Hạo Minh nửa thử nửa giỡn mà nói với Hạ Bạch: “Tôi thấy cậu cũng đâu hoảng mấy, chẳng lẽ cậu cũng không phải lần đầu tiên vào trò chơi?”
“Tôi là lần đầu tiên tiến vào trò chơi, hoảng loạn chứ, nhưng hoảng loạn cũng không thể để nó ảnh hưởng đến việc ăn uống ngủ nghỉ được.” Nói rồi cậu liền cúi đầu nghiêm túc ăn cháo.
“……”
Lận Tường sợ Hoa Hạo Minh hiểu lầm Hạ Bạch nói dối, nói với anh ta: “Hạ Bạch là như thế đó, anh không biết đấy thôi, trước năm mười tám tuổi Hạ Bạch cũng chưa dùng di động lên mạng, cậu ấy là người không bị internet ô nhiễm, không có ham muốn và dục vọng, trong lòng không chứa vật ngoài, có thể chính là bởi vì như vậy nên cảm xúc cậu ấy dao động rất thấp, không hiện ở trên mặt.”
Hoa Hạo Minh: “……”
Còn là người bảo vệ bé Hạ nữa.
“Dù sao, các cậu đề phòng bọn họ một chút là được.” Hoa Hạo Minh nói.
Lận Tường liên tục gật đầu, “Em biết rồi, là bởi vì trong bọn họ có thể có người là người chơi lão luyện, biết biểu hiện tốt trong trò chơi sẽ có phần thưởng giá trị, sẽ ngáng chân ngay thời khắc mấu chốt?”
Hoa Hạo Minh gật đầu, “Vào trò chơi không phải tiêm vắc-xin phòng bệnh, một lần liền có thể miễn dịch lâu dài, càng ngày càng nhiều nơi xuất hiện trò chơi, ai cũng không dám bảo đảm mình chỉ tiến vào trò chơi một lần, huống chi có một số người cần phải thường xuyên vào trò chơi, phần thưởng của trò chơi sẽ càng có giá trị hơn.”
Lận Tường giống như đứa trẻ tò mò, “Vì sao có người cần phải thường xuyên vào trò chơi?”
Hoa Hạo Minh nói: “Nếu chúng ta có thể qua ải là có thể rời khỏi trò chơi, trò chơi cũng sẽ biến mất ở viện y học Hòa Bình. Nếu chúng ta đều chết ở trong trò chơi, không có ai qua ải, vậy thì trò chơi sẽ vẫn luôn tồn tại và mở rộng phạm vi, nếu không phong tỏa, bất kỳ ai tiến vào ký túc xá viện y học Hòa Bình cũng sẽ bị cuốn vào trò chơi.”
“Giang sơn tốt đẹp của chúng ta, đặc biệt là những trường đại học chuyên nghiệp hàng đầu trong nước như viện y học Hòa Bình cũng sẽ luôn bị phong tỏa như thế sao?”
“Cũng nên có một nhóm người chơi giống như đội cảm tử, không ngừng tiến vào trò chơi, không ngừng mở khóa.”
Hai người đều sửng sốt một chút.
Hạ Bạch nghĩ đến tấm ảnh chụp trong bài đăng đó, Hoa Hạo Minh cả người đầy máu xuất hiện ở thành phố Tuyền Quảng, có lẽ cũng đã đoán được anh ta thuộc bộ phận nào.
Hoa Hạo Minh dặn dò nói: “Tóm lại, khi đối mặt với sinh tử và phần thưởng ở trong trò chơi, đừng tin tưởng nhân tính, sau khi rời khỏi trò chơi…… cũng đừng tin.”
Hai người gật đầu, bọn họ hiểu rồi, trò chơi không chỉ đáng sợ mà còn đen tối.
Giờ khắc này bọn họ cũng biết, hóa ra ở nơi mà bọn họ không biết còn có một nhóm người vĩ đại như thế.