“Tại sao anh lại biết nhiều như vậy?” Em trai trong hai chị em hỏi.

Hoa Hạo Minh: “Bởi vì tôi chính là một trong những bước ra khỏi trò chơi, hoặc là nói, tôi là người chơi trò chơi.”

Không biết người khác tin hay không, Hạ Bạch tin Hoa Hạo Minh từng vào trò chơi. Trước đó cậu từng nhìn thấy Hoa Hạo Minh trên ảnh chụp trong bài đăng, nhìn vẻ mặt của Hoa Hạo Minh, anh ta không có khả năng chỉ mới bước ra từ một trò chơi.

Có thể, anh ta có thân phận khác.

Anh ta đúng là không phải người yên tĩnh, nhưng cũng không giống như người thích xen vào việc người khác, kiên nhẫn như vậy. Nghiêm túc nói với bọn họ về những chuyện khác thường lúc ban đầu, nhất định không phải do anh ta có lòng tốt, mà bởi vì thân phận của anh ta.

Anh ta là người của ‘’Bộ phận khác’’ mà lão Dương nhờ đến giúp cậu tìm Hỉ Thần.

Hạ Bạch nghĩ như vậy, cậu ngồi ở trên giường ôm chặt túi đựng tài liệu trong tay, như là bị sợ đến bay hồn, ngơ ngác mà nhìn cái cửa.

“Xin, xin hỏi, vậy chúng ta làm cách nào để quay về?” Nghe Hoa Hạo Minh nói xong, người cha kia ráng nặn nụ cười cẩn thận hỏi Hoa Hạo Minh, thái độ cực tốt.

Thoạt nhìn là tin, tin cái trò chơi mà Hoa Hạo Minh nói, cũng tin anh ta là người thoát khỏi trò chơi.

Dưới ánh sáng lờ mờ, ánh mắt của mấy người chuyển về phía Hoa Hạo Minh, như thể hy vọng sống sót nằm ở trên người anh ta.

“Qua ải trò chơi là ra được.”

Anh ta nói rất đơn giản, nhưng tất cả mọi người biết không đơn giản như vậy.

“Nếu, nếu chúng tôi không qua ải được thì sao?”

“Chúng tôi đều sẽ thật sự biến mất, cũng chính là chết trong trò chơi, sau đó ký túc xá cũng sẽ bị phong tỏa, ngăn chặn những người bình thường khác cũng bị cuốn vào trong trò chơi.”

Bọn họ thoáng cái đã biết, tại sao mấy năm nay nhiều nhà xưởng, công viên giải trí và quán ăn đóng cửa như thế, không hoàn toàn là do kinh doanh không tốt.

“Chúng ta phải qua ải trò chơi thế nào? Có chiến lược gì không?” Người cha kia tiếp tục hỏi.

Hoa Hạo Minh nói: “Trò chơi bình thường đều có liên quan đến đại điểm, chúng ta ở trường học, chắc đây là trò chơi có liên quan với trường học.”

Thoáng có chút manh mối, nhưng phạm vi quá lớn.

“Có người chơi đặt tên cho trò chơi này là 《Truy Tìm Sự Thật》.” Hoa Hạo Minh tiếp tục hào phóng bày ra chiến lược cho bọn họ.

“《Truy Tìm Sự Thật》? Tìm kiếm chân tướng hả?” Ôn Đông hỏi.

Hoa Hạo Minh gật đầu, “Theo tôi được biết, trò chơi có hai loại map(bản đồ). Một là map thường phổ biến nhất, hầu hết map thường đều là tìm kiếm sự thật. Một loại còn lại là map hiếm đặc biệt, có rất nhiều cách chơi map đặc biệt, không có quy tắc nào cả.”

“Nói cách khác, rất có thể chúng ta đang ở map thường, nếu như vậy, chúng ta chỉ cần tìm được cái gọi là sự thật thì sẽ có thể rời khỏi trò chơi?” Tống Cường có hơi hưng phấn, khuôn mặt mang theo chờ mong mà duỗi dài cổ.

Hoa Hạo Minh cười, “Vậy thì cậu cũng phải kiên trì đến khi tìm được chân tướng mới được.”

Nghĩ đến mấy bàn tay quỷ bóp lấy cổ của bọn nhỏ, mấy con rối xác chết mặt người ở trong nhà ma mà Hoa Hạo Minh đưa cho bọn họ xem, nụ cười trên mặt Tống Cường bắt đầu méo xệch.

“Còn nữa, tốt nhất đừng đối kháng với NPC trong trò chơi, cứ diễn cho tròn vai của mình ở trước mặt NPC là được.”

Những người khác còn có rất nhiều câu muốn hỏi, Hoa Hạo Minh nói xong điều quan trọng nhất thì ngắt lời bọn họ: “Hiện giờ chúng ta đang trong trạng thái tỏa định của trò chơi, nói cách khác, chúng ta không thể rời khỏi ký túc xá và trò chơi sắp bắt đầu. Trạng thái tỏa định sẽ không kéo dài lâu, thường đều là từ năm đến mười phút, tôi đề nghị nhân lúc thời gian này, mọi người chuẩn bị sẵn sàng, cũng giới thiệu về mình một chút.”

Không ai không nghe anh ta, bao gồm cả cậu trai vừa rồi chất vấn anh ta, mọi người bắt đầu hoảng loạn mà tìm kiếm công cụ tấn công và phòng thân.

Lận Tường nhân cơ hội này đặt túi bạt dứa của Hạ Bạch lên giường số 1, cậu ta cao lớn, đứng trên mặt đất là có thể dễ dàng kéo ga trải giường trên giường số 1 xuống, ném sang giường số 4.

“……”

Lần này cậu trai kia không nói gì, có lẽ nỗi sợ hãi khi đối mặt với trò chơi đã vượt quá sự tức giận của cậu ta, hơn nữa cậu ta còn đang được người mẹ nắm tay an ủi.

Lận Tường “Hừ” một tiếng, nhỏ giọng mà không cố ý đè nén để người khác không nghe thấy, “Hạ Bạch, phải như vậy, đừng để bọn họ cảm thấy cậu dễ bắt nạt.”

Sau khi nói xong câu này, cậu ta lại nhỏ giọng một chút, “Nếu bọn họ cảm thấy cậu dễ bắt nạt rồi bạo lực học đường cậu thì phải làm sao đây, các cậu đều là học y, lỡ như họ bắt nạt cậu mỗi ngày phải khiêng xác thì phải làm sao đây?”

Cậu ta ói câu này nhằm hù dọa Hạ Bạch, muốn Hạ Bạch biết sự nghiêm trọng của hậu quả. Ai biết, sau khi cậu ta nói xong thì nhìn thấy trong mắt Hạ Bạch thường xuyên như ngẩn người lại lóe lên một tia sáng.

Lận Tường: “?”

Hạ Bạch vội vàng đi tìm túi hành lý của mình, Lận Tường cho rằng mình bị hoa mắt.

Hai túi bạt dứa lớn, còn có một cái cặp sách căng phồng, hành lý của Hạ Bạch nhiều hơn so với ba người còn lại nhiều chút, bởi vì cậu mang theo mọi thứ có thể mang theo, nhiều đồ vật nhưng gọn gàng ngăn nắp.

Cậu nhanh chóng lấy một xấp giấy màu vàng từ trong cặp ra rồi nhét vào túi quần, sau đó lấy ra một con dao gọt trái cây từ trong túi hành lý đưa cho Lận Tường, nói một tiếng: “Xin lỗi.”

Lận Tường biết tại sao cậu xin lỗi, nếu cậu ta không đưa Hạ Bạch đến đây thì sẽ không cuốn vào trò chơi kinh dị này, nhưng mà: “Là tôi chủ động nói muốn đưa cậu đi, là tôi muốn xem viện y học Hòa Bình mà.”

Cậu ta nhận dao gọt hoa quả, tràn đầy cảm động, “Hạ Bạch, cậu đưa công cụ bảo vệ mạng duy nhất cho tôi sao?”

Hạ Bạch: “Không phải, tôi vẫn còn.”

“Cậu cứ luôn như vậy.” Lận Tường cảm động lại bất đắc dĩ nói: “Cứ y như càng muốn nói không phải cậu cõng tôi ra khỏi nghĩa địa vậy.”

Hoa Hạo Minh nhìn chằm chằm lá bùa kỳ quái lộ ra khỏi túi của Hạ Bạch: “……”

“Chát!”

Một tiếng bạt tay nặng nề phá vỡ sự ấm áp bên này, sau khi người cha giường số 3 tát con trai một cái thì lại chỉ vào đầu của hắn, “Mày mở mồm giới thiệu về bản thân đi, bộ dạng sao cứ như cái hũ nút, không có tiền đồ như thế hả!”

Đứa con trai trầm mặc vài giây rồi mới đứng lên, xoay mặt về phía bọn họ, đôi tay bấu chặt lưng ghế, hơi cúi đầu nói: “Tôi là Tống Minh Lượng, y học răng miệng.”

Cha của cậu ta lập tức nói: “Chú là cha của nó, Tống Cường. Con trai của chú quá thành thật với hướng nội, nhưng nó thông minh đáng tin lắm.”

Nếu bọn họ đã mở đầu tự giới thiệu, cậu trai giường số 2 cũng nói: “Tôi tên là Ôn Đông, y học tinh thần. Đây là chị của tôi, Ôn Thu.”

Cậu trai giường số 4 không nói chuyện, mẹ cậu ta nói thay cậu ta: “Đây là con trai tôi, Mạnh Thiên Hữu, y học lâm sàng.”

Hạ Bạch cũng nói: “Tôi là Hạ Bạch, học pháp y.”

Sau khi nghe được chuyên ngành của cậu, hai mẹ con Mạnh Thiên Hữu nhíu mày. Cha của Tống Minh Lượng lại tươi cười nhiệt tình nhìn về phía Hoa Hạo Minh, “Đây là anh của cháu sao?”

Hạ Bạch: “Bạn của bà con xa.”

“……”

Lận Tường chủ động tự giới thiệu, “Tôi là bạn học cấp 3 của Hạ Bạch, anh em tốt, tên là Lận Tường.”

Tự giới thiệu trong chốc lát làm dịu đi hoảng loạn, sau khi giới thiệu xong, ký túc xá yên tĩnh lại, sự khủng hoảng lại lan tràn lần nữa trong tiếng tích tắc của đồng hồ.

Hoa Hạo Minh nói thời gian tỏa định chỉ có 5 đến 10 phút, khi anh ta nói lời này, những người khác đều nhìn về phía đồng hồ trên tường, đã trôi qua bốn phút, huống chi trước đó mọi người đập cửa còn tốn tý thời gian.

Gần đến giờ rồi.

Tích tắc, tích tắc, tích tắc……

Tống Cường lau mồ hôi trên trán, hai chân Mạnh Thiên Hữu run càng lúc càng nhanh.

Bên ngoài trống rỗng yên tĩnh, toàn thế giới chỉ có thể nghe được âm thanh của đồng hồ đang chuyển động, điều đó có nghĩa là bọn họ đang tiến gần hơn đến trò chơi kinh dị, sắp giáp mặt rồi.

“Cọc, cọc, cọc……”

Bên ngoài hành lang truyền đến một thanh âm càng lúc càng gần, giống như tiếng gót giày nặng nề nện xuống sàn nhà.

Cuối cùng bọn họ cũng nghe thấy những âm thanh khác bên ngoài ký túc xá, nhưng điều này không những không làm cho bọn họ thả lỏng, ngược lại càng thêm khẩn trương.

Tiếng cọc cọc dừng trước cửa ký túc xá của bọn họ.

Trái tim mấy người đều nhấc lên tới cổ họng.

“Cộc cộc cộc.” Ba tiếng gõ cửa vang lên, không quá thô bạo.

Mấy người cả người căng chặt, không ai tiến lên, cũng nín thở không dám mở miệng.

Cuối cùng là Hoa Hạo Minh đi tới cửa, cánh cửa vừa rồi có làm thế nào cũng không mở được lại mở ra nhẹ nhàng.

Mấy người trong phòng ký túc xá nắm chặt công cụ, căng thẳng mà nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt kia.

Sau cánh cửa là một người phụ nữ trông chừng năm mươi tuổi, phía sau người phụ nữ có một cậu trai vửa bưng thau nước chạy qua, hàng lang tiếng ồn ào chen vào ký túc xá, là ký túc xá hết sức bình thường, bọn họ dường như đã được trở lại nhân gian.

Trong nháy mắt cửa vừa mở ra, Hạ Bạch vừa nhìn đến cảnh này liền nghe được một tiếng “Ding dong”.

【Trò chơi đã download xong, map thường Viện y học Hòa Bình đã online.】

Giọng nói này không đến từ đâu đó trong ký túc xá, cũng không phải đến từ ngoài ký túc xá, hình như vang ở trong đầu.

【Khi map viện y học Hòa Bình online, bạn đúng lúc đang ở trong ký túc xá viện y học Hòa Bình, nhất định là duyên phận đặc biệt. Chào mừng người chơi đến với viện y học Hòa Bình, xem xét một câu chuyện hay về viện y học Hòa Bình, chúc người chơi game vui vẻ.】

“Con mẹ nó, đúng là duyên phận đặc biệt ghê.” Lận Tường nhỏ giọng mắng một tiếng.

Xem phản ứng của cậu ta, chắc là không chỉ mình cậu ta nghe thấy giọng nói này.

“Mau tắt đèn đi ngủ đi, sao các cô cậu còn chưa trở về phòng ký túc xá của mình nữa?” Người phụ nữ đứng ở cửa chắc là Quản lý ký túc xá, cũng không phải là Quản lý ký túc xá mà bọn họ muốn tìm lúc nãy.

Khi tiến vào ký túc xá, bọn họ đã gặp được hai Quản lý ký túc xá trong đại sảnh, một người có da trắng nõn, một người thì hơi béo. Người phụ nữ trước cửa có khuôn mặt gầy gò tái nhợt, nhăn nheo bèo nhèo như là tờ giấy bị vò qua.

‘’Sao lại có hai nữ sinh? Nữ sinh ở lầu trên, đừng tùy tiện ở cùng tầng với nam sinh!” Quản lý ký túc xá nhíu mày nói.

Bọn họ cũng không biết ai ở phòng nào, chỉ có thể lo lắng đứng yên ở đó.

Quản lý ký túc xá càng thêm không vui, “Hoa Hạo Minh, Lận Tường, Tống Cường về phòng 304 của các cậu đi! Ôn Thu, Mạnh Tình về phòng 405!”

Bây giờ bọn họ cũng đều biết mình đang ở đâu, cũng biết được thân phận của mình trong trò chơi, tất cả đều là sinh viên của viện y học Hòa Bình.

Hoa Hạo Minh dẫn đầu một bước, ba người nam khác cũng đến phòng 304 cùng tầng. Ôn Thu và Mạnh Tình chậm một chút, chủ yếu là do Mạnh Tình không bỏ được ánh mắt sợ sệt của con trai Mạnh Thiên Hữu nhìn mình.

Thấy bọn họ đã đến nơi nên đến, Quản lý ký túc xá mới vừa lòng, “Rửa mặt lên giường sớm một chút, sắp tắt đèn rồi, sau khi tắt đèn không được ra khỏi ký túc xá, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”

Nếu như bình thường thì hiện giờ chắc là hơn sáu giờ chiều, ngày chỉ mới bắt đầu tối. Quản lý ký túc xá lại nói sắp đến lúc tắt đèn.

Hạ Bạch nhìn về phía hành lang cửa sổ, chỉ thấy bóng tối vô tận.

Đồng hồ trên tường ký túc xá cũng chuyển sang 23 giờ 55.

Bức tường của ký túc xá trở nên cũ hơn, có vài vết thấm nước ngoằn ngoèo nước, trên mặt đất cũng vậy.

Không có thay đổi gì ngoài lần đầu tiên, đồ đạc của bọn họ đều còn ở đó.

Sau khi Quản lý ký túc xá rời đi, bốn sinh viên năm nhất vốn ở cùng phòng ký túc xá này mới thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi Quản lý ký túc xá nói không được rời khỏi ký túc xá sau khi tắt đèn, hiện tại còn chưa tắt đèn, chắc là có thể ra khỏi ký túc xá, tranh thủ lúc này, bốn người họ đi tới cửa nhìn ra ngoài.

Quản lý ký túc xá kêu mọi người trở về ngủ, tiếng bước chân trên hàng lang tương đối vội vàng, tiếng ồn ào không biết được truyền ra từ ký túc xá nào. Bọn họ thậm chí nghe được hai nam sinh đau đớn thảo luận môn giải phẫu khi đi ngang qua, thoạt nhìn là ký túc xá đại họcbình thường.

Cũng không phải là ký túc xá đại học thật sự của bọn họ.

Nếu người của cả tòa ký túc xá đều bị cuốn vào trò chơi, không có khả năng còn có tiếng ồn ào, hẳn là phải đóng chặt cửa phòng.

Bởi vậy, sự chân thật này có vẻ quỷ dị.

Ôn Đông hỏi: “Tống Minh Lượng, cậu tới sớm nhất, nhìn thấy mấy người này trông quen không?”

Đây là ngày đầu tiên bọn họ báo danh nhập học, hầu hết bạn học đều không quen biết nhau, đây có phải là bạn học thật của bọn họ hay không, thì chỉ có thể hỏi người đến ký túc xá sớm nhất và ở lâu nhất đã từng gặp hay chưa thôi.

Tống Minh Lượng còn chưa mở miệng, Mạnh Thiên Hữu liền nói: “Cậu ta cứ luôn cúi đầu, nhìn bạn học kiểu gì?”

Tống Minh Lượng quay đầu nhìn lại, cậu ta cũng không còn cúi đầu như khi ở cùng với cha mình, mà là nhìn thẳng vào mắt người khác, giọng nói vừa phải, đọc từng chữ rõ ràng: “Tôi chưa gặp được mấy người, không nhìn ra được.”

Bọn họ còn muốn nhìn trong chốc lát, đèn trong ký túc xá cùng hàng lang bỗng nhiên tắt ngúm.

Bốn người gần như đồng bộ, theo bản năng lùi một bước về phía ký túc xá, cùng lúc đó Ôn Đông nhanh chóng đóng cửa lại.

Đêm nay không có trăng, ký túc xá tối đen như mực.

Không thể nhìn thấy rõ mặt nhau, nhưng có thể nghe được hơi thở của bọn họ đều có hơi gấp gáp, bởi vì cuống quít vừa rồi.

Hạ Bạch đứng đó một lát, lấy di động ra thì phát hiện vẫn có thể xài được, cậu dùng di động chiếu sáng một chút, đi về giường số 1 của mình.

Ôn Đông cũng về tới giường số 2, tiếp theo là Tống Minh Lượng về giường số 3, Mạnh Thiên Hữu đứng mười mấy giây, không rõ sắc mặt của cậu ta trong bóng đêm, không biết cậu ta đang nghĩ cái gì.

Giường số 1 và số 2 ở cạnh cửa sổ, Ôn Đông thấy Hạ Bạch muốn leo lên giường, nói: “Chúng ta kéo màn nhé? Ai biết đêm hôm khuya khoắt vừa nhấc đầu liền nhìn thấy một con quỷ đang treo lủng lẳng trên khung cửa sổ chứ.”

Trong bóng đêm, Mạnh Thiên Hữu không thấy được động tác của bọn họ, cho rằng Ôn Đông nói “Chúng ta” là chỉ bốn người trong phòng, là đang hỏi bọn họ.

“Tôi có ngủ cạnh cửa sổ đâu.” Cậu ta cà khịa nói.

“Ờ! Cậu không ngủ cạnh cửa sổ, cậu ngủ cạnh nhà vệ sinh, vậy cậu ráng bảo vệ cho tốt cái cửa nhà vệ sinh đấy, đừng để tối nay con quỷ từ bô tiểu bò lên giường của cậu đấy!” Ôn Đông cũng chịu đủ rồi trực tiếp khịa lại, “Tôi biết chúng ta không hề không có kinh nghiệm gì với trò chơi kinh dị không biết này, đều sẽ lo âu khủng hoảng, lo âu khủng hoảng thì sẽ nóng nảy, nhưng chúng tôi không phải là mẹ của cậu!”

Hạ Bạch đã kéo rèm lại rồi.

Tống Minh Lượng từ đầu đến cuối đều im lặng.

Mạnh Thiên Hữu không đáp lại lời của Ôn Đông, lúc trải giường phát ra rất nhiểu tiếng động.

Ôn Đông thấy thế cũng không nói gì nữa, mang theo bịt mắt rồi chìm vào giấc ngủ.

Sau khi Hạ Bạch trải giường xong thì tìm gia phả trong túi văn kiện, tiếp đó ôm vào trong ngực yên tĩnh nằm xuống.

Trong ký túc xá nháy mắt yên tĩnh, nhưng nhất định đã ngủ hết.

Hôm nay là ngày họ báo danh nhập học, bọn họ đều mang theo nỗi khấp khởi vui mừng đi đến ngôi trường mà mình đã mong đợi bấy lâu nay này.

uối cùng, họ đã đạt được ước muốn và vào được ngôi trường danh giá trăm năm, vào ở trong ký túc xá trong tưởng tượng.

Nhưng mà, chính là ở chỗ này, bọn họ bị quấn vào game kinh dị chưa biết sống chết, nói khoa trương một chút chính là đi vào thiên đường, đi đến địa ngục.

Ôn Đông nói rất đúng, có lẽ bọn họ là con cưng ở trong mắt của một số người, nhưng bọn họ cũng chỉ là những sinh viên mới chưa có kinh nghiệm gì, vẫn luôn liều mạng học hành ở trường học, thậm chí còn chưa từng bước vào xã hội, đối mặt với màn đên không biết và áp lực cái chết, ai có thể ngủ được đây?

Hạ Bạch ôm gia phả, cùng bọn họ đau buồn căng thẳng một hồi, mí mắt dần dần khép lại.

Bóng tối dày đặc bao trùm ngôi trường đã lớn tuổi, trong bóng tối dường như cuốn theo rất nhiều thủy triều, dính nhớp quấn chặt trên thân người, người ngủ mơ như đang ngâm nước.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play