[Thế giới của chúng ta đã xảy ra vấn đề rồi.]

Hạ Bạch vừa mở nhóm chat [Cả đời không qua lại với nhau] thì thấy được tin nhắn này, đến từ lão Vương trong nhóm.

Ánh mắt ngẩn ngơ, một phút không biết đang suy nghĩ cái gì, chờ khi cậu cúi đầu xem lại thì trong nhóm chat đã bắn ra không ít tin nhắn, mấy người trong nhóm chat gần như muốn nhảy bổ ra ngoài.

Lão Lý: [Tên già sống dai như đĩa kia, bình thường một cái rắm cũng chả thèm thả, vừa ngoi lên đã nói nhảm rồi.]

Lão Lưu: [Xảy ra vấn đề gì? Chẳng phải đã có một đống vấn đề rồi đấy sao?]

Lão Tiền: [Mới vừa mang kính viễn thị, sao các ông không nói nữa?]

Lão Vương: [Tôi một chữ quý như vàng, bình thường không nói nhảm! Mấy ông không phát hiện thật à? Hay là đang giả ngu đấy? ]

Lão Vương gửi thêm một tin, trong nhóm chat có một sự im lặng ngắn ngủi ý tứ xâu xa.

Hạ Bạch cũng im lặng theo, giống như cũng có rất nhiều suy nghĩ.

Lão Lý: [Lão Vương, thật không đó? ]

Lão Vương: [Thật mà, vấn đề càng ngày càng nghiêm trọng, chậm nhất có lẽ là chiều mai sẽ phong tỏa thành phố Tuyền Quảng. Đã một đống tuổi rồi, chú ý một chút, đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn trước khi chết đấy.]

Lão Tiền: [Thành phố Tuyền Quảng? Lão Hạ không phải ở thành phố Khương Kỳ sát bên thành phố Tuyền Quảng sao? ]

Mấy ông lão trong nhóm chat tag ngay lão Hạ, lão Hạ không tag là sẽ không ho tiếng nào, khiến cho ông ấy chú ý một chút.

Hạ Bạch lấy lại tinh thần, lập tức lên tiếng.

Lão Hạ: [Thấy rồi!]

Sau khi nghe được thành phố Tuyền Quảng sắp xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên của bọn họ là gọi lão Hạ sống ở gần đó, sau khi nhìn thấy được lão Hạ đã biết rồi thì mới sôi nổi thảo luận tại sao thành phố Tuyền Quảnglại bị phong tỏa. Phong tỏa một thành phố tuyệt đối không phải là một chuyện nhỏ, sẽ lập tức gây náo động trong xã hội.

Lão Lâm: [Tôi nghe nói gần đây thành phố Tuyền Quảng có nhiều người chết lắm, là vì có bệnh truyền nhiễm nên mới phong tỏa sao?]

Lão Lý: [Nghe nói? Nghe ở đâu đấy? A, ông ngửi được mùi người chết à?]

Lão Lưu: [Đã là thời đại nào rồi? Đừng nói hươu nói vượn.]

Từng tin nhắn trong nhóm chat [Cả đời không qua lại với nhau] lần lượt nhảy ở trên đầu màn hình di động, Hạ Bạch đang seach tin tức về thành phố Tuyền Quảng, khi mở lại nhóm chat chat, lão Vương không biết bận cái gì, chỉ để lại có một đường links rồi không nói thêm câu nào nữa.

Chỉ còn lại mấy tên không mở đường links chỉ lo cãi nhau om tỏi.

Hạ Bạch cũng quen rồi, cậu bấm vào đường link để xem.

Đường links do Lão Vương gửi dẫn thẳng đến một bài đăng, tên bài đăng chỉ có một ngày đơn giản, ngày 2 tháng 9, tức là ngày hôm nay..

Trong bài đăng, chủ thớt không nói gì mà chỉ đăng vài bức ảnh, Những người khác bình luận dưới bài viết cũng không nói gì mà chỉ đăng ảnh. Toàn bộ bài viết không có một từ nào, toàn là hình ảnh.

Dựa trên những thông tin về thành phố thành phố Tuyền Quảng mà cậu mới xem, cùng với biển số xe cơ bản, các tòa nhà mang tính biểu tượng, v.v., Hạ Bạch còn tìm được mấy tấm ảnh thành phố Tuyền Quảng trong số ảnh này.

Lão Vương nói không sai, thành phố Tuyền Quảng có thể sắp bị phong tỏa rồi.

Tấm mới nhất là đăng hồi năm phút trước, chỉ muộn hơn vài phút so với khi lão Vương nói chuyện này, là chụp một lối vào quốc lộ thành phố Tuyền Quảng.

Thành phố Tuyền Quảng là thành phố cổ lịch sử, lối vào này được xây dựng giống như cổng thành, có hai cửa hình vòm cao, một cửa vào và một cửa ra.

Trong đêm tối, cũng không có ánh đèn sáng, chỗ lối vào đã có người âm thầm đặt rào chắn rồi.

Bên lối ra thì không có, ý tứ hình như là, sau này chỉ có thể ra khỏi thành phố Tuyền Quảng chứ không thể vào được.

Bức ảnh này tình cờ chụp được mấy người ở lối ra, mấy người kia có người ánh mắt bình đạm, có người hưng phấn, có người mừng như điên, trên người bọn họ đều dính máu, có người từ đầu đến chân đều ướt sũng máu, ngay đến tóc cũng dính máu, thành người máu.

Rất khó tưởng tượng nếu anh ta chảy nhiều máu như thế, hoặc là những người xung quanh cũng chảy máu nhiều như vậy thì có thể đã biến thành thây khô hay không, nhưng mỗi người đều hoàn hảo không tổn hao gì, không hề có chút tổn thương nào.

Trong bức ảnh thứ hai, đó là lối vào của một nhà hàng nổi tiếng trên mạng, mười mấy người đang chặn cái gì đó, từ bàn tay lộ ra thì là người, ngón tay có màu nâu tím  lại không giống người bình thường, còn có một người đang tiêm gì đó vào cổ tay.

Trong bức ảnh thứ ba, bên ngoài bảo tàng tượng sáp của thành phố Tuyền Quảng, không ít người đang nâng những đồ vật trông giống cơ thể người được bọc trong những chiếc túi màu đen ra ngoài, rốt cuộc là gì thì không thấy rõ, bức ảnh này đúng lúc chụp được một túi màu đen trong đó đang nhỏ máu xuống.

Hạ Bạch cẩn thận xem từng bức ảnh này. Vừa rồi khi cậu seach tin tức về thành phố Tuyền Quảng, nhìn thấy được trong nửa năm nay thành phố Tuyền Quảng đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhiều cửa hàng lần lượt đóng cửa, sự kiện tử vong cũng rất nhiều, trên mạng có người nói, có khi nào thành phố Tuyền Quảng bị nguyền rủa hay không.

Thực ra không cần tìm trên mạng, là thành phố lân cận với thành phố Tuyền Quảng, chỗ của họ cũng có người thảo luận một số chuyện ly kỳ của thành phố Tuyền Quảng. Chỉ là mọi người đều chỉ hóng hớt, có thể sẽ khẩn trương nhưng cũng không khủng hoảng lắm.

Những bức ảnh này và lời nói của lão Vương đã mở ra cho Hạ Bạch một cánh cửa mới, khiến cho Hạ Bạch nhìn thấy một thế giới khác đang được cố gắng hết sức che đậy nhưng chẳng bao lâu sẽ không thể che đậy được nữa.

Ngoại trừ thành phố Tuyền Quảng, những bức ảnh ở những nơi khác trong bài cũng giống vậy, đẫm máu, quỷ dị.

Cậu mở xem tài khoản Tieba đã đăng bài này, tên Tieba cũng rất đơn giản, tên là Tháng 9. Toàn bộ Tieba chỉ có hai bài đăng, một bài là từ ngày 2 tháng 9 mà Hạ Bạch mới xem, một cái khác là ngày 1 tháng 9.

Ngày 1 tháng 9 cũng như thế này, không có một chữ nào, chỉ có các ảnh chụp khác nhau, có ảnh chụp có thể nhìn ra địa điểm thành phố, càng có rất nhiều bức ảnh không biết chụp ở đâu, xảy ra ở nơi nào.

Có Tieba Tháng 9, vậy có khi nào có Tháng 8 Tháng 7 luôn không? Thời gian bắt đầu sớm nhất là từ khi nào?

Hạ Bạch tìm tòi ở trên mạng, mấy tháng trước trên mạng không có bất kỳ dấu vết gì.

Khi cậu trở lại nhóm chat [Cả đời không qua lại với nhau ], trong nhóm chat vẫn đang cãi om tỏi. Hạ Bạch thuần thục mà bình tĩnh can ngăn.

Lão Hạ: [Không phải bệnh truyền nhiễm, hôm nay đã không cho ai vào thành phố Khương Kỳ, nhưng người trong thành phố Khương Kỳ có thể ra được.]

Lão Tiền: [Đúng rồi! Nếu là bệnh truyền nhiễm, có lẽ ngược lại chỉ được phép vào mà không cho phép ra mới đúng. ]

Lão Lâm: [Sao gần đây lão Hạ lại đáng tin như thế?]

Lão Lưu: [Nếu như vậy, lão Hạ, ông lo chuẩn bị một chút đi.]

Không cần bọn họ nói, Hạ Bạch trong đầu tràn đầy những tấm ảnh chụp kia đã chạy đi chuẩn bị rồi.

Không phải đi chuẩn bị thức ăn nước uống, cũng không phải làm phòng hộ an toàn, cậu chạy thẳng lên căn phòng trên lầu 2.

Trong phòng không có bật đèn, rèm cửa đóng kín, chỉ có ánh sáng mờ nhạt không chạm tới chỗ sâu từ cánh cửa mới vừa mở ra. Trong phòng mát mẻ, trộn lẫn với mùi của một loại chu sa đặc biệt nào đó.

Hạ Bạch bước nhanh đến mép giường, kêu một tiếng “Ông nội”.

Người trên giường cực kỳ cứng đờ, nơi ánh sáng chiếu đến lộ ra một vết hoen tử thi(1) không thể phát hiện, đương nhiên không đáp lại lời của cậu.

Hạ Bạch cũng đã quen rồi, cũng không mong ông đáp lại.

Cậu cõng ông lão chạy ra sân trước lầu 1, đặt ông dựa vào tường, sau đó về phòng kéo một cỗ quan tài ra, thuần thục mà đặt ông cụ vào trong quan tài.

Cậu quay lại bước vào phòng bên cạnh rồi mang một cây cuốc ra. Tay cầm cuốc đứng ở cửa phòng, cậu ngẩng đầu nhìn về hướng thành phố Tuyền Quảng trên bầu trời đêm.

9 giờ ngày 1 tháng 9, một đêm yên tĩnh, mặt trăng ẩn trong sương mù, không nhìn thấy rõ ánh sao, màu đen đặc sệt ùn ùn kéo đến gần như muốn áp xuống.

Hạ Bạch nắm chặt cuốc, vội vàng đi tới trong sân, bắt đầu đào ở góc Tây Bắc.

Đất không cứng, mềm xốp hơn nhiều so với bên ngoài, mang theo hơi ẩm sơn thôn ban đêm nên đào lên cũng khá dễ dàng. Những ụ đất nhỏ chất ngày càng cao dưới chân cậu, cái cuốc bỗng nhiên ngừng lại trên chiếc quan tài màu đen.

Lập tức đổi chỗ đào khác, hai mươi phút sau, lại ngừng ở một chiếc quan tài khác.

Lại đổi chỗ đào, lại đào được một chiếc quan tài.

Tạm dừng vài giây, không buông tay mà tiếp tục đào, lại làm phiền thêm một vị nữa.

Mắt của Hạ Bạch mở lớn chút, ánh trăng không biết đã ra lúc nào chiếu xuống mi mắt, rơi xuống con ngươi màu nâu nhạt, xua tan đờ đẫn ngắn ngủi ở bên trong, cậu nắm chặt cái cuốc, lại đổi nơi đào lên.

Dưới ánh trăng nhợt nhạt trên bầu trời đen, một mình thiếu niên đào đi đào lại ở trong sân, những ụ đất nhỏ lần lượt xuất hiện như những ngôi mộ trên núi, cuối cùng cũng tìm được nơi giấu ông nội mình ở trong sân.

Sau khi chôn ông nội xong thì lại lấp mấy cái hố đất vừa đào, còn đặt chậu hoa lên để che giấu, cuối cùng đến 1 giờ sáng, Hạ Bạch cũng thở ra được một hơi.

Nhóm chat [Cả đời không qua lại với nhau] đã không còn tin nhắn mới, mấy ông lão dù có cãi hăng cũng không qua được mười giờ, sớm đã đi ngủ rồi.

Mấy tin nhắn trước đó đều nói lão Hạ nên chuẩn bị thế nào. Hạ Bạch xem rồi suy nghĩ một chút, chuẩn bị vào nhà rửa mặt đi ngủ.

Khi bước qua ngưỡng cửa, lỗ tai cậu giật giật, hình như nghe được âm thanh sột sột soạt soạt, âm thanh kia không phải phát ra từ bụi cỏ và ngọn cây, mà là dưới lòng đất.

Hạ Bạch chậm rãi quay đầu, một cơn gió đêm thổi lướt qua mặt, sau khi gió thổi qua, trong sân yên tĩnh, vài chậu hoa hồng và hoa quế có cành đã có tuổi bị ấn chặt xuống đất.

Vẫn không yên tâm, sau khi rửa mặt, Hạ Bạch chuyển chiếc liều giữa phòng sang cạnh cửa sổ, ghé vào cửa sổ nhìn trong chốc lát, sau đó mới chậm rãi chui vào trong lều.

Một đêm yên tĩnh.

Sáng ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, Hạ Bạch thức dậy, lục lọi tủ để tìm tiền.

Ở ngăn kéo dưới cùng của tủ quần áo có một chiếc túi giấy, trên túi giấy viết học phí. Hạ Bạch sờ sờ rồi đặt nó lại rồi khóa lại. Cậu đập con heo đất mình nuôi nhiều năm, sắp xếp số tiền bên trong rồi bỏ vào chiếc túi đeo chéo trước mặt.

Tối hôm qua trong nhóm chat [Cả đời không qua lại với nhau], bọn họ đều bảo lão Hạ dự trữ chút thức ăn nước uống để phòng ngừa lỡ như. Đồ ăn không thiếu, ở nhà có lương thực, bên ngoài có rau.

Có điều, cậu phải đến trường báo danh, không thể mang theo những thứ này. Cho nên, tuy rằng không có tiền, Hạ Bạch vẫn quyết định vào thị trấn mua một ít đồ ăn tiện lợi. Vạn nhất thật sự xuất hiện vấn đề gì, có khi đồ ăn còn có giá hơn cả tiền.

Hạ Bạch lên kế hoạch những thứ muốn mua, vừa mở cửa phòng liền trợn tròn mắt.

Chỉ mới tờ mờ sáng, sương mù buổi sớm dưới chân núi còn chưa tan, dưới sương mù hiện ra những hố đất lớn trong sân, từng chiếc quan tài đều bị mở ra, bên trong trống rỗng không có gì cả.

Chỉ có cái hố nơi ông nội nằm vẫn còn nguyên vẹn, xác trong mấy chiếc quan tài khác đều đã biến mất không còn thấy đâu.

Hạ Bạch vội vàng chạy lên lầu hai lấy ra một chuỗi chuông đồng, đứng cửa sổ lầu hai rung chuông. Bốn phía yên tĩnh, không có bất kỳ đáp lại nào.

Cả một buổi sáng, cậu tìm khắp sau núi, uyển chuyển hỏi thăm hàng xóm xung quanh, cũng không hề có chút tin tức nào về mấy xác chết.

Cậu vẫn đạp xe đạp đến thị trấn, chỉ là không phải đi mua đồ, mà là đến Đồn cảnh sát.

Trấn Kiều Diên thuộc thành phố Khương Kỳ không tính là thị trấn nghèo, cơ sở hạ tầng ở trung tâm thị trấn được xây dựng tốt, bao gồm siêu thị, bệnh viện và trung tâm ăn uống cần gì là có đó, nơi chốn là nhị ba tầng tiểu lâu. Đồn cảnh sát nằm trong một tòa nhà nhỏ ba tầng lát gạch xám tường trắng.

Tầng nhỏ có chiều cao vừa phải, từ cửa sổ tầng 2 có thể nhìn toàn cảnh toàn bộ con phố trước cửa.

Lão Dương đang ngồi uống trà, nhìn thấy thiếu niên đứng chần chừ ở cửa Đồn cảnh sát hơn nửa giờ, vỏ của cây dương già ở trước Đồn cảnh sát cũng sắp bị cậu bóc trụi, cậu vẫn chưa vào.

Nhìn là biết có việc gặp nhưng không biết nói sao, cho nên mới có thể do dự thành như vậy.

Lão Dương bưng bình giữ ấm ra, “Gọi cậu nhóc ở cửa vào đi, cứu cây dương già giùm cái.”

Hạ Bạch cứ vào Đồn cảnh sát như thế, cậu ngồi ở ltrước mặt lão Dương và một chị cảnh sát xinh đẹp.

Chị gái xinh đẹp hỏi cậu: “Bạn học, em có chuyện cần chúng tôi giúp sao?”

Hạ Bạch ngoan ngoãn ngồi đó, đôi tay đặt trên đầu gối, hơi cúi đầu không nhìn ánh mắt của bọn họ, gật đầu.

Chị gái xinh đẹp nhìn cậu giọng điệu càng thêm dịu dàng, “Chuyện gì thế?”

Biết cậu đứng ở ngoài mãi không chịu vào chắc chắn là có chuyện khiến cho cậu khó xử hoặc xoắn xuýt, cô ôn hòa nói: “Đừng sợ, chuyện gì cũng có thể nói chúng tôi, có thể giúp chúng tôi nhất định sẽ giúp em ngay.”

Có lẽ là những lời này đã đánh động đến cậu, Hạ Bạch mở miệng, “Mất một thứ rất quan trọng, có thể tìm các chị sao?”

“Đương nhiên có thể.” Chị gái xinh đẹp cũng không nghĩ phức tạp, cô chỉ tưởng rằng cậu nhóc này đứng chần chừ hồi lâu không tiến vào là bị người ta bắt nạt, ví dụ như bị lưu manh ngoài trường làm phiền, rồi bị uy hiếp không được nói với người khác. Cô vẫn nhiệt tình hỏi: “Mất cái gì?”

Hạ Bạch: “Em…… mất.”

Hai chữ rất nhỏ, lão Dương và chị gái xinh đẹp cũng không nghe rõ.

Chị gái xinh đẹp: “Ai mất tích sao? Là người lớn hay trẻ em?”

Hạ Bạch ngón trỏ và ngón áp út xoa ở đầu gối, đầu cúi càng thấp, “Hỉ Thần.”

Lão Dương nhất thời không phản ứng lại, chị gái xinh đẹp kiên nhẫn hỏi: “Hỉ Thần? Là tên người mất tích sao? Độc đáo thật, Hỉ không phải là họ đúng không? Họ gì vậy?”

Hạ Bạch không nói.

“Phụt! ——”

Bỗng nhiên lão Dương phun ra một ngụm nước trà, ông “Phi phi” cặn trà trong miệng, lớn tiếng hỏi: “Hỉ Thần? Cậu nói cậu mất…mất…… Hỉ Thần hả?”

Hạ Bạch ngoan ngoãn gật đầu.

Lão Dương trợn to mắt, “Hỉ Thần của cậu mất ở đâu?”

Hạ Bạch: “Trong nhà, số 152 thôn Mân Thạch, trong sân ạ.”

Lão Dương một lời khó nói hết, “Cậu để Hỉ Thần ở trong sân?”

Hạ Bạch lại gật đầu, đôi tay vẫn luôn ngoan ngoãn đặt ở đầu gối, giống như một cậu học sinh tiểu học ngoan ngoãn.

Lão Dương kỳ quái mà liếc cậu một cái, “Bên cạnh Hỉ Thần có cái gì tốt sao?”

Hạ Bạch cuối cùng không gật đầu, mà là lắc đầu.

Lão Dương hỏi: “Sao cậu xác định là bị mất, mà không phải bị người ta trộm?”

Hạ Bạch nghiêm túc trả lời: “Nhìn từ hiện trường chắc là tự đi ra, hơn nữa có năm Hỉ Thần, nếu có người đến trộm nhiều như vậy, chắc là cháu có thể nghe thấy được.”

Câu bổ sung này bị giọng nói lớn hơn của lão Dương át đi, “Gì? Cậu còn có đến năm Hỉ Thần?!”

Ông một lời khó nói hết mà nhìn Hạ Bạch.

Chị gái xinh đẹp không cùng tần số với bọn họ, lúc này cuối cùng cũng có cơ hội chen vào nói, “Chờ tý, hai người đang nói cái gì thế, Hỉ Thần rốt cuộc là cái gì? Sao còn có năm cái?”

Hạ Bạch há miệng, vẫn có hơi nói không nên lời.

Chị gái xinh đẹp kéo tay áo của lão Dương, “Thầy Dương?”

Lão Dương dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn Hạ Bạch, nói với chị gái xinh đẹp: “Cô từng nói nói đến thầy cản thi(2) chưa?”

Chị gái xinh đẹp gật đầu, “Nghe nói trước đây thành phố Khương Kỳ có không ít thầy cản thi?”

“Ừm.” Lão Dương nói: “Thầy cản thi ở thành phố Khương Kỳ, thông thường sẽ gọi thi thể mà mình cản một cách kính trọng là Hỉ Thần.”

“Hả?” Chị gái xinh đẹp chưa thể phản ứng lại, cô mờ mịt mà quay đầu nhìn về phía Hạ Bạch, “Cậu nói gì cơ? Năm cái gì bị mất?”

Hạ Bạch cúi đầu càng thấp, “Xác chết, xác chết của tôi mất rồi.”

Chị gái xinh đẹp càng thêm mờ mịt, bàn tay đặt trên bàn phím trượt vào khe hở của bàn phím, liên tiếp chữ H bị kéo dài ra, trên trang văn bản hiển thị một tràn “Ha ha ha ha ha ha”.

===

Chú thich

(1)Thi ban (尸斑) còn được gọi là hoen tử thi trong pháp y. Đó là những điểm hoặc mảng sắc tố xuất hiện sau khi chết, do sau khi chết máu không đông và dần dần đọng lại ở những vùng thấp của tử thi.

(2) Như chính tên gọi của nó, Cản Thi nghĩa là người sống sẽ "đuổi" thi thể đi một nơi khác ("Cản" nghĩa là đuổi, "thi" là thi thể). Trong thuật ngữ địa phương, nó còn được gọi là Di linh, Tẩu ảnh, Tẩu cước. Từ thời cổ đại đã có một quan niệm gọi là "Lá rụng về cội", dù người chết như ngọn đèn đã tắt, nhưng sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Với những người chết tha hương thì nhất định phải được đưa về quê nhà chôn cất

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play