Học viện y Hòa Bình có lịch sử lâu đời, được thành lập trong thời chiến, vì cứu người bị thương mà tồn tại. Cổng trường có hình cán cân nghiêng đối xứng, mang phong cách đậm chất cổ xưa, trên mặt tường bằng đá bên ngoài có những dấu vết lịch sử màu nâu xám.

Nhìn từ bên ngoài, khuôn viên được bao phủ bởi những hàng cây cổ thụ xanh tốt, che khuất bầu trời tạo cảm giác râm mát.

Hạ Bạch và Lận Tường đứng yên ở ngoài cổng trường, không phải để gây chú ý mà là bởi vì Hoa Hạo Minh vẫn cứ đứng bất động ở đó, anh ta đang quan sát quanh cổng trường.

Hôm nay là ngày sinh viên năm nhất đến báo danh, có nhiều người ra vào trường học, quần áo khác nhau, lớp học khác nhau và biểu cảm khác nhau.

Một người thích lảm nhảm như Lận Tường thấy Hoa Hạo Minh đánh giá nghiêm túc như thế thì cũng yên tĩnh trong chốc lát. Cậu ta vừa muốn mở miệng, Hoa Hạo Minh đã đè vành nón, “Đi thôi.”

Lúc này ba người mới đi vào cổng trường.

Hôm nay khuôn viên trường đặc biệt náo nhiệt, vừa vào cổng trường là có thể nhìn thấy băng rôn chào mừng tân sinh viên, tất cả các câu lạc bộ đều đang tuyển thành viên mới trên con đường chính cổng trường, người đến người đi, tụ tập thành từng nhóm. Đi qua con đường này chính là nơi báo danh nhập học, sân vận động.

Lận Tường và Hoa Hạo Minh chờ ở bên ngoài, một mình Hạ Bạch đeo ba lô đi vào báo danh.

Người toàn viện đều báo danh ở đây, Hạ Bạch xếp hàng chờ hơn 40 phút mới nộp được giấy thông báo trúng tuyển rồi đóng học phí, nhận phiếu ký túc xá, rồi chạy sang phía đối diện để lấy chăn ga gối đệm.

Ba người lại đến ký túc xá của cậu, đến đây thì mọi thứ rất suôn sẻ.

Ký túc xá là phòng bốn người, trên là giường dưới là bàn, tuy phòng không mới nhưng cũng may không gian rộng rãi.

Hạ Bạch là người địa phương, cậu là người đến sau cùng, trên ba chiếc giường khác đã có người đặt đồ rồi.

Khi bọn họ tiến vào, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đang dọn giường trên chiếc giường đầu tiên, đối diện có hai cha con đang ăn cơm, chỉ còn lại chiếc giường thứ tư cạnh nhà vệ sinh.

Bọn họ vừa tiến vào, mấy người liền ngẩng đầu nhìn lại. Người phụ nữ cười rất nhiệt tình, bà ta nói: “Bạn học cuối cùng đến rồi, là Hạ Bạch sao?”

Hạ Bạch gật đầu, đi đến giường số một của bà ta, nói với bà ta: ‘’Chào dì, đây là giường của cháu ạ.”

Người phụ nữ chỉ vào nhãn trên giường số 4 nói: “Bạn học Hạ Bạch, nhìn đi, đó là giường của cậu, trên đó có tên và mã sinh viên của cậu.”

Hoa Hạo Minh và Lận Tường nhìn theo tay của bà ta, nhìn thấy trên một tấm thẻ thông thường có viền trắng xanh, phía trên là tên Hạ Bạch, phía dưới là mã sinh viên của Hạ Bạch.

Hạ Bạch đứng yên tại chỗ, “Các nhãn trên giường số 1, số 4 và giường số 2, số 3 không giống nhau, chắc là nhãn gốc đã bị xé ra rồi thay bằng nhãn mới.”

Lận Tường nhìn kỹ, “Quả nhiên! Viền màu xanh của số 1 và số 4 nhạt hơn một chút!”

“Có lẽ nhãn trường đã hết, nhãn mới in nhạt hơn nhãn trước.” Người phụ nữ nói.

Hạ Bạch không nhanh không chậm có nề nếp nói: “Trường học hẳn là dựa theo điểm số mà chia giường, điểm của giường số 2 cao hơn điểm của giường số 3, cháu có điểm cao nhất, không phải là giường số 4.”

“Cậu nói dựa theo điểm số thì dựa theo điểm số à?” Sắc mặt người phụ nữ bắt đầu trở nên mất tự nhiên, mơ hồ lộ ra phẫn nộ.

“Đi xuống, nếu không tôi đi tìm quản lý ký túc xá hỏi xem chia giường thế nào nhé.” Hoa Hạo Minh nhíu mày nói.

Người phụ nữ xấu hổ mà ngồi trên giường, máu dâng lên trên khuôn mặt chưa từng trải qua vất vả, giọng của bà ta lớn hơn, tức giận cười nói, “Bạn học, vừa đến ký túc xá đã không nể mặt người nhà của bạn học, cạch mặt với bạn học như thế, cậu hoàn toàn không muốn hòa thuận với bạn học nhỉ? Cậu thế này, sau này còn có ai dám chơi với cậu đây.”

Nói rồi bà ta nhìn hai cha con đang ăn ở đối diện.

Hai cha con kia vẫn luôn vùi đầu ăn cơm, không hề nói một câu nào. Người cha cười ha hả mà nói: “Có chuyện gì lớn đâu, không cần phải cãi nhau, không cần phải cãi nhau.”

“Phanh! ——”

Cửa nhà vệ sinh và cửa ký túc xá cùng lúc bị đẩy ra, âm thanh vang dội không biết vang lên từ hướng nào.

Một nam một nữ bước vào cửa, trông rất giống hai chị em. Bọn họ đang ôm một cái thau và mấy túi đồ mua trong siêu thị, chắc hẳn vừa mới đi mua nhu yếu phẩm hàng ngày trong siêu thị về.

Một cậu trai bước ra từ nhà vệ sinh, người phụ nữ giường số 1 vừa nhìn thấy cậu ta liền nắm chặt ga trải giường, mặt lộ vẻ ấm ức kêu một tiếng “Con trai.”

Chắc là cậu trai ở trong nhà vệ sinh cũng đã nghe thấy được cuộc đối thoại bên ngoài, cậu ta quét mắt nhìn hai túi bạt dứa bên cạnh Hạ Bạch, sau đó tỉnh rụi đi đến giường số 1 mở cái túi trên bàn móc ra một xấp tiền đưa cho Hạ Bạch, “Bạn học Hạ, phí ăn ở một năm 1200, tôi trả cậu gấp đôi để đổi giường, được rồi chứ?”

“Ha?” Lận Tường bị tý tiến ấy kích động, “Có tý tiến ghê gớm lắm à?”

Nói rồi tháo đồng hồ trên tay xuống.

Chị gái đứng ở cửa thấy động tác của cậu ta, nhìn dáng vẻ cậu ta như đang muốn đập đồng hồ, kinh ngạc một chút, “Này? Đồng hồ mấy triệu lận đấy, cậu muốn làm gì?”

Hạ Bạch, người cha bên cạnh bàn và bà mẹ trên giường lập tức nhìn về phía đồng hồ trên tay Lận Tường.

Cậu trai kia sửng sốt một chút, cũng nhìn qua, giống như nhìn ra được cái gì. Vốn định dùng tiền giải quyết, không ngờ đối phương còn có nhiều tiền hơn cả mình, cậu ta xấu hổ lẩm bẩm một tiếng: “Ai biết có phải hàng giả hay không?”

Lận Tường cảm thấy mình bị sỉ nhục, “Ông đây có vẽ một cái trên tay cũng không đeo hàng giả nhé, không giống với một số người mang giày giả còn bày đặt ra vẻ hơn người ta!”

Hạ Bạch quay đầu, lại nhìn về phía giày của cậu trai kia, ngoại trừ cậu, còn có hai tầm mắt lia xuống.

Khuôn mặt cậu trai kia đỏ lên, “Cậu mới mang hàng giả đó!”

Mắt thấy hai người sắp cãi lên, Hoa Hạo Minh nhéo cái mũi, đau đầu đi tới cửa, nắm lấy tay nắm cửa, “Vẫn là đi tìm quản lý ký túc xá đi.”

Người phụ nữ vừa muốn gọi anh ta lại, cậu trai kia liền nói: “Tìm thì tìm!”

Hoa Hạo Minh vặn tay nắm cửa, tay cứng đờ ở đó, sắc mặt có chút khó coi.

Thấy anh ta đứng yên ở cửa, cậu trai kia mạnh miệng nói: “Đi tìm quản lý ký túc xá đi, sao anh còn chưa đi?”

Hoa Hạo Minh vẻ mặt lạnh lùng quay người lại, sau đó ngồi ở lên ván giường số 4, vài giây sau mắng lên một câu thô tục.

Lận Tường không rõ nguyên do, theo bản năng nhìn về phía Hạ Bạch, thấy Hạ Bạch đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.

“Sao vậy?”

“Yên tĩnh quá.”

Lận Tường nghĩ thầm yên tĩnh chỗ nào, đều ồn muốn chết đây này. Rất nhanh, cậu ta mới phản ứng lại, Hạ Bạch không phải nói trong ký túc xá, mà là bên ngoài ký túc xá.

Cậu ta yên lặng lắng nghe, bên ngoài quả nhiên không hề có chút âm thanh nào, ngay cả tiếng người đi qua nhỏ nhất cũng dường như đã bị thứ gì đó hấp thu.

Hôm nay là ngày tân sinh viên báo danh nhập học, nhưng lại yên tĩnh đến quỷ dị.

Trước đó cậu ta còn nghe được tiếng ồn ào, không chỉ có có tân sinh viên, còn có rất nhiều phụ huynh, hôm nay có lẽ là một ngày náo nhiệt nhất trong ký túc xá năm này.

Là yên tĩnh từ lúc nào? Vừa rồi phòng ký túc xá bọn họ xảy ra cãi vã, có thể không ai chú ý đến.

Cậu trai kia vẫn còn đang hỏi Hoa Hạo Minh tại sao không đi tìm quản lý ký túc xá, giống như chất vấn như thế sẽ có thể vớt vát được tý mặt mũi vậy.

“Không mở được cửa.” Chị gái đứng ở cửa nói.

Ngoại trừ Hoa Hạo Minh, mọi người trong ký túc xá đều nhìn qua.

Người em cũng nắm tay nắm cửa cố gắng mở cửa, cậu ta cao hơn chị gái một cái đầu, người cao lớn khi dùng lực cửa lung lay lên, nhưng cũng không thể mở được cửa.

“Sao lại như thế?” Người cha ăn cơm buông đũa đi tới thử mở cửa, cũng không mở ra được.

Cậu trai chất vấn Hoa Hạo Minh cũng đi đến thử, kết quả cũng như thế. Cậu ta tiếp tục chất vấn Hoa Hạo Minh: “Có phải anh giở trò quỷ không? Vừa rồi sau khi anh chạm vào tay nắm cửa thì không mở được cửa nữa.”

Hoa Hạo Minh không nhìn cậu ta.

Cậu ta nổi giận đùng đùng lấy di động ra, không biết gọi điện thoại cho ai, khi đang muốn áp điện thoại lên tai thì sững người nhìn chằm chằm di động một cái.

Những người khác cũng lấy di động ra, Hạ Bạch nhìn cái di động nứt màn hình của mình rồi lặng lẽ nhét trở về.

“Không có tín hiệu.”

“Tôi cũng thế.”

“Không mở app được.”

“Rốt cuộc là chuyện gì đây?’’

Lận Tường nhìn về phía cửa sổ, đi qua thử mở: “Cửa sổ cũng không mở ra được.”

Sau khi cậu ta nói xong thì giơ ghế giường số 2 đập lên kính cửa sổ. Ghế trong ký túc xá học viện y Hòa Bình đều là chân sắt, một cậu trai cao 1m87 đang dùng hai chân ghế sắt đập vỡ cửa kính.

“Phanh! —— phanh! ——”

Cửa kính không hề hư hao gì.

Sau khi tiếng đập mạnh tiêu tan, ký túc xá yên tĩnh không một tiếng động.

Ký túc xá yên tĩnh, bọn họ mới biết được bên ngoài có yên tĩnh đến thế nào, toàn bộ thế giới im lặng không một tiếng người.

Từng huôn mặt vui vẻ, giọng nói hào hứng và hành lang nhộn nhịp đã nhìn thấy trước khi bước vào ký túc xá đều biến mất như thủy triều.

Hoặc là, bọn họ bị hút ra khỏi thế giới ồn ào trong chốc lát, sau đó bị cuốn vào một không gian tĩnh lặng không ai biết đến.

Lận Tường đi đến bên cạnh Hạ Bạch, lau hai tay mới cầm ghế vào quần, sau đó ngồi xích lại gần Hạ Bạch một chút.

“Chuyện, chuyện gì xảy ra vậy?” Người phụ nữ căng thẳng leo xuống giường, không ai trả lời bà ta, bà ta chạy đến cửa vừa dùng sức gõ cửa, vừa lớn tiếng kêu với bên ngoài: “Bên ngoài có ai không? Chúng ta bị nhốt ở bên trong, mở cửa với!”

Sức lực của bà ta không mạnh bằng đàn ông con trai, thắng ở giọng chói tai, nhưng vẫn không hề có bất kỳ đáp lại nào.

Bọn họ có thể nghe được tiếng của bà ta, âm thanh truyền ra ngoài cửa như thể bị bóng tối vô tận hấp thu.

Lúc này, bên ngoài trời đã tối.

Mặc dù ký túc xá của học viện y Hòa Bình rộng rãi, nhưng chín người chen chúc trong phòng bốn người, từng người ngồi trên giường hoặc đứng cạnh giường đều rất tù túng.

“Chuyện, chuyện gì thế này?” Người cha kia lau mồ hôi trên trán, giọng nói phát run hỏi.

Ông ta vốn đang vui vẻ đưa con trai đến học viện y Hòa Bình báo danh, đây lẽ ra là một ngày đáng tự hào nhất trong cuộc đời ông. Ai biết được ông ta lại gặp phải tình huống này ở trong phòng ký túc xá bao người muốn vào này.

Bất cứ ai bị mắc kẹt trong ký túc xá, không cảm nhận được bất kỳ chuyển động nào từ thế giới bên ngoài, như thể bị bỏ rơi cách ly với thế giới thì đều sẽ sợ hãi.

Một số người trong ký túc xá có những nghi ngờ như vậy, nhưng không biết ai có thể giải đáp cho bọn họ.

Hoa Hạo Minh lạnh giọng nói: “Chúng ta đang trong trạng thái tỏa định.”

Có một người đáp lại, tất cả mọi người đều nhìn về phía anh ta.

Lận Tường: “Anh, trạng thái tỏa định gì?”

Ánh mắt Hoa Hạo Minh đảo qua từng người, khi lướt qua chị gái kia thì tạm dừng vài giây, sau đó bực bội mà gãi tóc, ngồi ngay ngắn.

Thấy anh ta muốn nói chuyện với bọn họ, những người khác cũng nín thở chờ đợi.

“Chuyện này có nói tiếp cũng không dễ hiểu lắm, phải bắt đầu từ rất lâu trước đây.” Hoa Hạo Minh mở miệng nói: “Sự việc bất thường ban đầu xảy ra ở thôn Thất Lí, một sơn thôn xa xôi ở phía nam thành phố Tây Miên.”

Thành phố Tây Miên ở nằm ở phía Tây Nam, nền kinh tế kém phát triển, giao thông bất tiện, các sơn thôn xa xôi trong thành phố lại càng nghèo nàn và lạc hậu.

Trong thôn Thất Lý có một trường tiểu học, được bao quanh bởi nhiều ngôi nhà bằng đất, chỉ có khoảng ba mươi học sinh từ lớp 1 đến lớp 6, do hai giáo viên phụ trách.

Ngày đó, một giáo viên trong đó đi ra ngoài, đi đến một thị trấn rất xa để lấy sách giáo khoa cho học sinh. Khi đẩy xe đạp lên núi, anh ta còn nghe thấy tiếng nhạc tập thể dục phát ra từ loa, hà một hơi xoa xoa tay rồi đẩy cánh cửa gỗ lung lay sắp đổ của trường học ra, nhưng lại không thấy bóng dáng học sinh tập thể dục trên sân.

Toàn bộ trường học chẳng có ai cả, chỉ có loa phát ra tiếng nhạc tập thể dục vang vọng trong trường học trống rỗng, tiện đà lan ra toàn bộ thôn cằn cỗi.

Đây đúng là thời gian phát nhạc tập thể dục ở trong trường, ngày thường, ba mươi mấy học sinh tập trung đứng ở chỗ này, lác đác thực hiện mấy động tác không mấy tiêu chuẩn.

Nhưng hiện giờ, cũng không thấy ai cả.

Bọn họ biến mất rồi.

Tại sao hơn ba mươi người sống sờ sờ lại đột ngột biến mất??

Sơn thôn lạc hậu xa xôi có rất ít camera giám sát, không tìm thấy bất kỳ tung tích nào của bọn họ, nhóm nhân viên điều tra không hiểu ra sao, lần lượt cử thêm người đến, mở rộng phạm vi điều tra rất lâu, vẫn không có bất kỳ manh mối gì.

Chỉ biết, trước 10 giờ rưỡi sáng hẳn là vẫn còn người ở trong trường học, 10 giờ rưỡi là thời gian tập thể dục theo nhạc của học sinh tiểu học, chắc là một giáo viên khác đã mở nhạc của chúng.

Nhạc còn chưa kết thúc, bọn họ đã đột nhiên biến mất, bao gồm cả giáo viên kia.

“Sau đó nhóm học sinh này xuất hiện trong một bức ảnh.”

“Chuyện này đã gây chấn động ở địa phương, Ba ngày sau, một phóng viên đã chạy đến trường rồi chụp được một bức ảnh này vào ban đêm.”

“Ảnh chụp ở đây.”

Hoa Hạo Minh móc di động ra, mở một tấm ảnh chụp, mấy người đều bu vào xem.

Hạ Bạch cách anh ta gần nhất, xem được rất rõ ràng.

Thôn Thất Lý còn vẫn duy trì vẫn giữ nguyên hình dáng thôn trại nguyên thủy, trường học nhà ở đều là xây bằng đất, mặt tường gồ ghề lồi lõm, sân thể dục lại rất lớn, là một mảnh đất màu vàng chưa được xử lý.

Ảnh được chụp vào ban đêm, cảnh được chụp cũng vào ban đêm. Dưới ánh đèn mờ của trường, tuy bức ảnh không mấy sáng nhưng có thể thấy rõ hơn ba mươi học sinh đang tập thể dục trên sân.

Ảnh chụp dừng ở hình ảnh bọn họ tập động tác nhảy lên.

Đang là giữa mùa đông, các học sinh trong thôn đều là cậu bé mặc áo khoác bông màu xám, trong khi cô bé mặc màu sáng hơn một chút, có mấy cô bé còn mặc hẳn áo bông đỏ chót.

Đối với học sinh tiểu học mà nói, lúc tập thể dục theo nhạc có lẽ là khoảng thời gian vui vẻ đối với các em, trong ảnh, các em cùng nhảy lên nhưng không có nụ cười trên môi.

Từng bàn tay quỷ hư thối màu xanh tím đang bóp lấy cổ của các em.

Các em cũng không nhảy lên bằng chân khỏi mặt đất mà là bị nhấc lên.

Ngón tay của bàn tay quỷ rất dài, hoàn toàn cuốn lấy cổ của các em, trông giống như một nhóm học sinh đang bị treo cổ vào ban đêm, xám xịt, đỏ đỏ xanh xanh cứng ngắc trong gió đêm lạnh giá.

Bức ảnh này có thể chứa đựng rất nhiều thông tin, nhưng từng bàn tay quỷ kia đột ngột chiếm cứ tâm trí của mọi người, mấy người trong phòng ký túc xá dường như cảm nhận được sự lạnh lẽo của bàn tay đang thấm vào trên cổ họ.

“Này, đây là photoshop đúng không?!” Người phụ nữ kia lớn tiếng nói: “Là photoshop, tôi biết là ảnh photoshop mà!”

Hoa Hạo Minh không nói cái gì, trượt ảnh chụp lên, phía dưới là một đoạn video.

Trong video, ba ngày sau, hơn ba mươi học sinh vẫn đang thực hiện “Động tác nhảy lên”, các em làm ba ngày, dường như vẫn muốn tiếp tục làm, mãi mãi sẽ không dừng lại.

Bên ngoài video, bọn họ có thể thấy rằng không phải các em đang nhảy mà là những bàn tay quỷ đang di chuyển.

Những bàn tay quỷ đó chuyển từ trên cổ rồi đến tóc của các em, nắm lấy tóc của các em kéo lên, một cái rồi lại một cái.

 Đoạn video rung lên rồi hướng về phía trước phóng to lên, hai khuôn mặt học sinh thình lình xuất hiện trong video, khuôn mặt cứng đờ của các em phản chiếu trong mắt những người có mặt.

“A!” Bà mẹ kia hét lên một tiếng, sợ tới mức che kín mặt.

Người phụ nữ vẫn không tin, “Tôi từng chú ý chuyện này, bọn nhỏ không thể còn ở trường học, trên báo nói là cô giáo cô giáo bắt cóc bọn nhỏ mà!”

Hoa Hạo Minh giống như đã quen với tình huống này, không nhanh không chậm mà tiếp tục nói: “Mùa thu năm ngoái, công viên giải trí Linh Nhạc đột nhiên đóng cửa, một đám người giương biểu ngữ có chữ máu ở lối vào công viên giải trí để đòi trả người.”

“Lúc ấy có người chơi biến mất ở nhà ma của công viên giải trí.”

Lận Tường nói: “Tôi có xem qua tin này ở trên mạng, là thiết bị của ngôi nhà ma có vấn đề, xuất hiện thương vong nghiêm trọng, công viên giải trí bị đình chỉ hoạt động.”

Hoa Hạo Minh chạm một cái trên di động, lại mở thêm một video, “Nếu cậu đã xem qua, vậy chắc ít nhất cậu đã nhìn thấy ảnh chụp của người mất tích rồi nhỉ?”

Video này rõ ràng được lấy từ nhà ma công viên giải trí Linh Nhạc, bầu không khí âm trầm trong nhà ma được đắp nặn rất khá, trên mặt tường vết máu loang lổ, tứ chi bị gãy vươn vãi khắp nơi trên mặt đất, người quay video đẩy một cánh cửa phòng, đột nhiên không kịp phòng ngừa nhìn thấy một xác chết bị treo ngược.

Ánh mắt Hạ Bạch sáng rực lên, không biết có phải do cậu hoa mắt hay không, từ khóe mắt thi thể rơi một giọt nước mắt xuống.

Con rối xác chết làm y như người thật, cơ thể rõ ràng có thể nhìn ra là con rối nhân tạo, đối lập rõ ràng, quỷ dị rợn người.

Lận Tường cứng đờ tại chỗ, theo video xuất hiện đạo cụ tử thi và quỷ quái càng ngày càng nhiều, đôi môi của cậu ta bắt đầu run rẩy, một hồi lâu vẫn không nói nên lời, một bàn tay nắm chặt lất bả vai của Hạ Bạch.

Quá nặng, Hạ Bạch hoài nghi Lận Tường đều đang đètrọng lượng của cả người lên trên người mình.

“Sau đó, những con ma đạo cụ trong công viên giải trí quỷ đều đổi mặt, chính là mặt của nhóm người biến mất kia.”

Không ai nói chuyện, đều nhìn anh ta.

Nhìn thấy ánh mắt sáng rực của Hạ Bạch, Hoa Hạo Minhvẫn luôn thành thạo ngừng vài giây, khi mở miệng đã không còn nói đến xác chết trong công viên giải trí nữa.

“Hôm trước thành phố Tuyền Quảng bị phong tỏa suốt đêm, mọi người biết chuyện này chứ.”

Người phụ nữ kia lại nói: “Đó là bởi vì thành phố Tuyền Quảng xuất hiện bệnh truyền nhiễm nghiêm trọng, nguồn ô nhiễm rất khó xử lý, tin tức trên báo hôm qua nói như thế!”

Hoa Hạo Minh cất điện thoại di động vào trong túi, nâng vành nón lưỡi trai lên, lộ ra một đôi mắt hẹp dài, anh ta nhìn vế phía người phụ nữ trung niên kia, cười nhạt nói: “Thành phố Tuyền Quảng bị phong tỏa, chỉ nghe nói người bên trong bị chuyển đến bệnh viện bên ngoài, không nghe nói có bất kỳ người bình thường nào đi vào. Chú à, chú có từng nghe nói một thành phố bị phong tỏa vì bệnh truyền nhiễm, chỉ có ra mà không vào chưa?”

Những lời này chọc thủng cái gì đó, máy người đều cứng lại, không khí chợt trầm mặc, trong bóng tối dâng lên sự bất an.

Người mẹ kia sắc mặt trắng bệch, vẫn không muốn tin, “Tại sao chúng tôi phải tin cậu? Việc này quá bất hợp lý!”

Hoa Hạo Minh nhìn về mấy người phía trước, “Nếu mấy học sinh của thôn Thất Lý bị bắt đi, nhiều mục tiêu như vậy, cần phải điều tra lâu như thế sao? Nếu thiết bị trò chơi của công viên xảy ra vấn đề, tại sao vẫn luôn phong tỏa đến bây giờ? Một loạt chuyện không thể giải thích được đã xảy ra trong mấy năm qua, mọi người không tin, hay là…… đang lừa mình dối người?”

“Ý anh là, chúng ta, chúng ta cũng ‘biến mất’ sao?” Cậu em trai trong cặp chị em lần đầu tiên mở miệng, “Giống như học sinh thôn Thất Lý, người chơi nhà ma công viên giải trí, cùng với, rất nhiều người thành phố Tuyền Quảng.”

“Có thể nói là như vậy.” Hoa Hạo Minh nói.

“Sự kiện ở thôn Thất Lý là sự kiện khác thường được chứng thực sớm nhất, sau đó, những điều khác thường lần lượt xảy ra trên khắp thế giới, cũng không phải tất cả những người biến mất đều không bao giờ quay trở lại, từ những người trở về biết được rằng, những nơi xuất hiện dị thường, thực ra là bị cuốn vào trò chơi kỳ lạ, bọn họ là bước ra từ trò chơi.”

“Trường tiểu học thôn Thất Lý như vậy, công viên giải trí Tầm Nhạc cũng thế, nghiêm trọng nhất chính là thành phố Tuyền Quảng, trò chơi đã lan rộng ra hầu hết các khu vực trong thành phố.”

“Phong tỏa những nói đó là vì tránh cho càng nhiều người bị cuốn vào game kinh dị, nói cái gì sự cố, bệnh truyền nhiễm là để tránh sự hoảng loạn không thể kiểm soát và phá vỡ trật tự trên phạm vi lớn trong thời gian ngắn.”

Hoa Hạo Minh nhét điện thoại di động vào túi quần, tay cũng để ở bên trong, “Các vị, trò chơi đã đến ký túc xá, lúc này, chúng ta cũng bị trò chơi tỏa định rồi.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play