"Aaaaaaa, ba ơi không phải con, không phải con mà, ba đừng đánh nữa con đau quá, không phải con đẩy Uyển Nhi mà, không phải con ba ơi...” Tiếng hét khàn khàn của một đứa bé trạc 3-4 vang lên.
Giương đôi mắt hai màu huyễn hoặc với một màu tím khói ánh vài tia xanh lá như mặt nước hồ thu, một bên một màu xám khói ảm đạm, đôi mắt nó trong veo như xoáy vào tâm hồn kẻ khác, đỏ lên vì khóc nhìn bóng con người mà nó gọi bằng “ba”, ánh mắt ủy khuất. Nhưng con người ấy chỉ nhìn nó bằng ánh mắt chán ghét, ghê tởm: “Mày là quái vật, mẹ mày cũng thế” vẫn giáng từng đòn roi xuống tấm thân nhỏ bé kia không thương tiếc.