”ba à, sao ba trở về đây, FBI sẽ ngửi thấy mùi ngay đấy” nó rúc vào ba nó như cần một sự an ủi thật nhiều”con yên tâm, ba đã giấu kín chuyện này rồi, tuyệt đối không ai biết” ông nháy mắt tinh nghịch với nó, chỉ hành động đó đã làm nó yên tâm rất nhiều, ông đã bao giờ làm nó thất vọng đâu

“sao con lại ở trong bộ dạng này, con gái của ta, hay do chế độ luyện tập của con quá khắt khe??” nỗi lo của một người đàn ông “ôm bình sữa” nuôi nấng nó như con đẻ thật đáng sợ, không coi thường được.

“con đâu có sao đâu, mà ba theo dõi con lúc ở hành lang kí túc xá phải không??” nó gằn

“thì...” ông baba khẽ đỏ mặt

“mà con về việt nam làm gì, bên Mỹ luyện tập chẳng phhair tốt hơn sao??”

“con luyện tập xong rồi, giờ việc duy nhất là thử nghiệm kết quả cuộc luyện tập thôi”

“ba đừng lo, con muốn tự mình tạo nên cuộc sống của con, tự tay lật đổ ông già thối nát kia” đôi mắt nó hằn vệt đỏ hận

“con à, chẳng phải cuộc sống giờ đây của con rất tốt hay sao, con chỉ cần nói một tiếng ba sẽ khiến tập đoàn ông ta suy sụp, sao con lại phải trả thù” đây là lời nói của người cầm súng giết bao mạng người không ghê tay mà giờ đây lại trở nên ôn hòa, giảng giải cho nó.

“ông ta đã khiến con đau khổ, khiến mẹ con chết, ông ta lữa dối mẹ con, ông ta ruồng bỏ mẹ con dù bà đã yêu ông ta tha thiết như vậy” giọt nước mắt sau hơn 9 năm kìm nén, rèn luyện để che giấu tuyệt đồi không ai nhận ra cảm xúc nay đã lăn trên má nó, sao mỗi khi đứng trước ông, nó lại yếu đuối, lại không thể kìm nén được thế này, thật vô dụng mà.

“con chưa từng giết người, lần đầu vô cùng khó khăn, lòng con tự dằn vặt mình, tự sâu xé trái tim con huống hồ người trước gọng súng của con là người ban tặng cho con sự sống, giọt máu của người đó hòa tan và chảy trong từng thớ thịt, xuyên trẳng vaoof tim con từ bao giờ” ông đau đớn ôm nó vào lòng, gạt nước mắt nó nhưng chẳng biết do vô tình hay cố ý, nước mắt càng lăn dài trên gò mà hồng kiêu sa của nó.

một nhỏ một lớn cứ thả cảm xúc bay khắp hành lang mà không biết tất cả đã lọt vào mắt của người con trai đeo chiếc cặp gucci nhỏ.

“này, mày làm gì ở đây vậy Khánh” nghe tiếng bước chân, nó vội gạt nước mắt, khuôn mặt như chưa từng biểu lộ bất cứ cảm xúc gì nhưng vẫn có nét xộng xệch.

“ba, con đi đã nhé” nó nói xong chẳng kịp chào ông lấy một tiếng mà chạy vụt đi. ông cũng lặng lẽ bước đi mà không để ý 2 người con trai có ảnh hưởng lớn đến nó về sau

“này Khánh, mày thấy ông ta lạ không? tự nhiên qua dãy hành lang phòng y tế này làm gì nhỉ, hay bị bệnh, mà mày nữa đó, phòng y tế chỉ có 2 cái giường thôi, tao lấy cái bên trong, không nhường mày nữa...bra..bra..” Minh Tuấn cứ thao thao bất tuyệt mà không biết trong đầu hắn lúc này chỉ toàn những hình ảnh nó khóc, taaij sao hắn lại thấy nó đẹp và ...giống con gái đến thế.

“này, cậu có thấy tên nhóc đó...đẹp không?” hắn hởi Minh tuấn

“ai??? tên nhóc mới đến hả?? nếu thế thì đúng là đẹp quá thật, nhưng đừng lo, về body thì nó không thắng nổi chúng ta đâu” Tên chẳng hiểu truyện đã ăn ngay một phát đấm từ hắn

“nhóc đó...có gì đó rất lạ” hắn bỏ đi

bước vào lớp, hắn thấy nó đang ngồi cắm đầu vào quyển sách, rõ rang vừa khóc mà, sao giờ lại bình thản đến thế chứ.

“nè, cậu ra ngoài với tôi nhé” hắn chịu hết nổi những thắc mắc trong òng lôi nó ra ngoài còn về phần nó, thấy phần nào thái độ của hắn cũng lo lắng

“sao....cậu lại khóc” cậu hỏi ngu nhất hắn từng mở mồm nói, nó khóc hay không thì sao hắn lại hỏi cơ chứ

“tôi...không khóc” nó giật bắn người, hắn biết rồi sao? tất cả kết thúc rồi sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play