”kitsttttt” chiếc moto phanh gấp”bảo bối à, anh đã sớm nhận ra em rồi, chỉ uốn xác nhận thôi, mừng em trở về nhà” anh ôm nó vào lòng ngăn giọt nước vô duyên vô cớ định lăn trên má nó.

“anh hai.....!” nó ôm chặt anh không muốn rời, chỉ đến khi tiếng moto ngày một rõ nó mới chịu bỏ anh ra

“chuyện này anh đừng nói với ai nhé, kể cả ba mẹ anh cũng đừng nói nhé” nó năn nỉ

“em còn đang giấu anh điều gì phải không” anh nghi ngờ

“em không giấu, chỉ chưa nói thôi, nhưng anh hãy giúp em nhé, có gì em nói sau” nó quay lưng đi bỏ lại anh cười khổ

“ê, mày đi không đợi ai sao?” hắn đập mạnh vào lưng anh, bỏ ngoài đôi mắt khó chịu của Hoàng, anh vào lớp không nói thêm câu gì

“này, hôm nay ông hiệu trưởng bắt đầu làm việc đấy, tý nữa phải tập chung rồi” Minh Tuấn chán nản

“ ừ” chỉ có 2 tiếng thở dài là nó và Hoàng

chưa kịp dứt câu, tiếng nói của hiệu trưởng vang đi khắp các dãy hành lang qua những bộ loa đặt trên trần nhà

“yêu cầu tất cả học sinh tập chung đến trước sân giảng đường, nghe thông báo mới” tiếng ông hiệu trưởng cũ run run

chờ các học sinh đến đủ, bao gồm cả lớp nó, ba nuôi nó bước lên

“bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ là hiệu trưởng mới của ngôi trường này, ai vi phạm luật lệ, lập tức đuổi học” lời nói cứng rắn thoát ra làm run sợ những người bên dưới, họ từng nghe qua rất nhiều những thứ này nhưng đấy là lần đầu tiên họ có cảm giác lời nói này sẽ thành sự thật chứ không hề nói suông như mấy đời hiệu trưởng khác.

nhưng những người như bọn hắn thì hoàn toàn có thể nhận ra, người đứng trên kia là ông trùm mafia lớn nhất thế giới, quyền lực của ông ta vô cùng đáng sợ...mà khoan, đây chẳng phải là ba của Hoàng và nó sao.

Tuấn Phong lập tức kéo nó đi khi không ai biết

“nói rõ đi, sao em biết thằng Hoàng, sao em lại là con nuôi của ông chùm mafia, suốt hơn 5 năm qua em làm gì bên đất Mỹ mà không trở về đây sớm hơn.” anh hỏi dồn nó

nó chỉ biết lặng im rồi kể cho anh nghe mọi thứ.

“Uyển Nhi...là tiểu thư tập đoàn Hoàng thị” anh ngớ người, đúng thế, anh đã biết điều đó từ lâu mà tại sao, anh hoàn toàn không kết nối được mọi sự việc với nhau, tại so anh không nhận ra trong suốt 6 năm qua, tại sao anh lại yêu uyển nhi, yêu người mà cô em gái quý giá nhất trên đời của anh hận, ghét, anh trách mình ngu, trách bản thân mình không hiểu ns, trách cả nó sao không nói với anh sớm....

“anh xin lỗi, anh xin lỗi” anh quỳ gục trước nó, để nó nhìn bộ dạng của anh lúc này dễ nhất có thể

“đứng lên đi, đâu phải do anh, chỉ cần anh ở bên em là đủ rồi” nó ôm anh thật chặt, nhìn anh thật kĩ, gương mặt mà sau 6 năm nó mới được gặp lại và chỉ dám nhìn lén.

“anh nhớ em lắm” anh ôm nó, “mi” lên mi mắt nó

“em chỉ cần anh ủng hộ em là đủ rồi” nó cười tươi, nó thích cảm giác này, nó yêu cảm giác thân quen này.

“anh luôn ủng hộ em, cô em mafia.” anh cười với nó, nụ cười hạnh phúc thật sự

quay lại giảng đường, nơi mọi lời xôn xao diễn ra không ngớt

“có gì mới không?” nó hỏi

“ba cậu đó, ổng lên làm hiệu trưởng rồi, cậu sẽ không bị bắt nạt nữa” hắn khích nó làm anh mất bình tĩnh nhưng bị nó ngăn lại, nhận thấy thái độ có thay đổi trước hành động của nó của Tuấn Phong, Hoàng kéo anh ra một góc

“mày...biết rồi phải không?”

“ừ, tao có nhiều chuyện cần hỏi mày” anh xác nhận lại câu chuyện nó kể

“vậy, cuộc sống bên đó của băng như thế nào” anh lo lắng vì sống chung với mafia chắc nó cũng bị ảnh hưởng

“không có gì, băng chỉ tập võ, bắn súng, bắn cung..” Hoàng kể

“chỉ” không nên dùng từ đó trong trường hợp này

“mà mày yên tâm đi, nó giỏi ngang 2 chúng ta cộng lại đó” Hoàng vỗ vai anh

“cảm ơn mày đã giúp đỡ nó, chắc nó quậy lắm” vạch đen hiện trên mặt 2 người, cùng thở dài khi nhớ lại mấy trò của nó.

“vậy chúng ta là anh em, có chung em gái rồi ha” 2 người tươi rói bước về giảng đường

“bây giờ là phần chính, sắp đến ngày hội trường rồi nhỉ?” ông hiệu trưởng mafia hỏi vu vơ

“chúng ta sẽ tở chức 2 dịp ta nhận chức và lễ hội trường cùng 1 lúc, nên lễ hội thật lớn mới được, hay làm 1 cuộc thi kết hợp với lễ hội đi, thể lệ cuộc thi và lễ hội sẽ chuyện đến lớp các em sau, chúng ta kết thúc ở đây” dứt lời, sân trường náo loạn cả lên vì ông hiệu trưởng mới, chỉ có 5 người bọn nó về lớp một cách hững hờ

“chào mọi người” Uyển Nhi!!!

“cậu chịu về đây rồi sao” hắn lo lắng

“cậu đã làm gì Phúc(nó) đấy” tỏ ra lo lắng trước những vết bầm trên người nó mà cô ta đâu biết trong lòng nó đang ghê tởm lời quan tâm của cô ta

“mọi chuyện qua rồi, không có gì đâu” mặc hắn nói thế nhưng cô ta vẫn bám đuôi hắn hỏi chuyện

“nghe bảo có hiệu trưởng mói hả” Uyển Nhi hởi bọn hắn, chẳng ai trả lời, riêng chỉ có Minh tuấn thao thao bất tuyệt kể chỏ cô ta nghe

đúng hẹn rồi nhé, hết chap 19, viết tiếp chap 20 đây

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play