Tư Đồ Thác, thân thể trần trụi, vói tay lấy ra một tấm chi phiếu trong túi, tùy tiện dùng bút, viết lên mấy con số, sau đó dùng hết sức ném về phía trước, châm biếm nói: "Đây là năm trăm vạn, tuy rằng thân thể của cô không đáng giá với số tiền này, tuy nhiên tôi cũng không thèm để ý, bởi vì hiện tại thứ mà tôi có nhiều nhất chính là tiền."
Nhìn thấy tờ chi phiếu mang theo sỉ nhục này bay xuống dưới chân mình, trên mặt Âu Dương Điệp mang theo phẫn nộ, ánh mắt phun ra lửa giận, đôi bàn tay trắng như phấn gắt gao siết chặt lại, cả người run rẩy vì tức giận, hắn lại một lần nữa dùng tiền để nhục nhã nàng, hắn xem nàng là hạng người gì chứ? Là kẻ bán mình vì tiền sao?
"Tư Đồ Thác, anh có thể xem thường tôi, nhục nhã tôi, nhưng mà tôi không phải muốn tiền của anh, cho dù có ra đi tôi cũng không cần, tôi không có gì cả nhưng tối thiểu tôi vẫn còn có lòng tự trọng cùng tôn nghiêm của mình." Nàng lớn tiếng rống giận, nhặt tấm chi phiếu lên, xé nát nó sau đó quẳng vào mặt hắn.