“Vậy anh ấy đâu? Em và anh ấy có… Sao anh lại ở đây?” Âu Dương Điệp nói năng lộn xộn, cô không rõ mình và Vi Thừa An có xảy ra chuyện gì không? Hay là Thác kịp thời đuổi tới.
“Aiz…” Tư Đồ Thác thở dài, nhưng là lo lắng cho Thừa An cùng Mã Tiểu Dung.
“Làm sao vậy?” Âu Dương Điệp thót tim, sắc mặt như muốn khóc.

Chẳng lẽ cô thật sự cùng Vi Thừa An xảy ra chuyện rồi? Nhưng nhìn vẻ mặt của anh cũng không giống như vậy lắm.
“Đúng rồi, sao Mã Tiểu Dung lại tới tìm em vậy?” Tư Đồ Thác không trả lời cô, đột nhiên hỏi sang chuyện khác.

Nếu như không có cô, Tiểu Điệp và Vi Thừa An chẳng phải là đã…
“Em trên đường tới cuộc hẹn thì cô ấy gọi điện nói muốn cùng em đi dạo phố tìm linh cảm sáng tác.

Em nói em đi gặp Lý Mai nên cô ấy lo lắng chạy tới.

Đúng rồi, cô ấy đã tới chưa? Anh gặp cô ấy rồi à?” Âu Dương Điệp trả lời.
“Ừ, anh đã gặp.” Tư Đồ Thác gật đầu, suy nghĩ xem có nên nói cho cô biết bọn họ đang ở phòng bên cạnh hay không?
“Thác, vậy khi anh tới chuyện gì đã xảy ra?” Âu Dương Điệp vẫn bất an gặng hỏi.
“Chúng ta mặc quần áo rời khỏi giường đã rồi nói.” Tư Đồ Thác nói, bọn họ hẳn là cũng đã tỉnh lại.
“Vâng.” Âu Dương Điệp gật đầu, tuy rằng trong lòng bất an nhưng có chút khẳng định cô và Vi Thừa An không có phát sinh chuyện gì.

“Quần áo của em đâu?” Cô tìm mà không thấy, kỳ quái hỏi.
“Mặc cái này đi.” Tư Đồ Thác đưa cho cô bộ quần áo mới được phục vụ đưa vào.

“Đồ mới ư?” Tay Âu Dương Điệp có chút run rẩy, vậy quần áo kia của cô đâu? Có phải cô và Vi Thừa An…? Chẳng lẽ không phải là với Thác như trong mộng sao? Bằng không tại sao lại không có quần áo? Nước mắt cô lập tức rơi xuống, cô làm thế nào đối mặt với Thác đây?
“Sao vậy?” Tư Đồ Thác vừa quay đầu lại liền thấy cô đang khóc.
“Thác, có phải là… Có phải là…” Âu Dương Điệp vừa khóc vừa nói, cô không biết nên hỏi thế nào nữa.
“Bé ngốc này, yên tâm đi, không có chuyện gì cả.” Tư Đồ Thác lúc này mới hiểu cô đang lo lắng gì.

Bật cười, ôm cô vào ngực.

Có điều người xảy ra chuyện lại là bạn của cô.
“Thật vậy không?” Âu Dương Điệp còn chưa tin hẳn, có phải là anh đang an ủi mình hay không?
“Thật sự không có chuyện gì mà, em đừng nghĩ ngợi nữa, mau mặc quần áo vào đi.” Tư Đồ Thác khẽ hôn lên trán cô.
Phòng bên cạnh, Vi Thừa An chậm chạp mở mắt.

Mệt mỏi quá, cũng đã lâu rồi chưa từng mệt thế này.

Nhìn thấy một người con gái đưa lưng về phía anh, vừa định vươn tay đánh thức chợt giật mình tỉnh táo lại.

Anh nhớ rõ mình và Âu Dương Điệp bị Lý Mai bỏ thuốc, sau đó đưa vào phòng này.

Tuy rằng anh liều mạng muốn đẩy cô ra nhưng cô vẫn luôn ôm chặt lấy anh… Sau đó thế nào anh liền mơ hồ không rõ, nhưng anh hiểu như thế này là đã phát sinh chuyện gì.
Tay có chút run rẩy, chẳng lẽ người này chính là cô sao? Vậy anh biết ăn nói với Thác thế nào?
Tay vẫn giơ như cũ.

Cô tỉnh lại, biết chuyện xảy ra sẽ cảm thấy thế nào?
Nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Chuyện đã xảy ra rồi, cũng không có cách nào khác, trốn tránh không phải là biện pháp.

Nếu cần đối mặt thì nên đối mặt.

Nếu Thác tha thứ, anh sẽ ra đi.

Còn nếu Thác không tha thứ, vậy anh sẽ mang theo cô đi cùng.
Nghĩ được vậy, anh nhẹ nhàng lay cô: “Tiểu Điệp, tỉnh lại đi.”
“Thật là phiền, tránh ra đi, tôi còn muốn ngủ.” Mã Tiểu Dung quơ tay hỗn loạn đẩy anh ra, thân mình liền co lại ngủ tiếp.
“Là cô ấy?” Vi Thừa An nhìn thấy khuôn mặt này liền ngây ngốc.

Đã có chuyện gì vậy? Sao lại là cô?
Mơ mơ màng màng tỉnh lại, Mã Tiểu Dung đột nhiên nhớ ra điều gì, lập tức mở lớn mắt, vừa đúng lúc bốn mắt nhìn nhau.
“Em… em sao lại ở đây?” Đầu lưỡi Vi Thừa An như bị rút ngắn, tâm trí có chút rối loạn.

Đang xảy ra chuyện gì vậy? Có ai tới nói cho anh biết đi.
“Lúc này đừng hỏi gì cả, mau mặc quần áo đứng dậy đi.” Mã Tiểu Dung lập tức ngắt lời anh.

Muốn tự mình ngồi dậy.
“A…” Đau đớn khiến cô kêu lên.
“Làm sao vậy?” Vi Thừa An vội vàng đỡ lấy cô.
“Làm sao ư?” Mã Tiểu Dung tức giận: “Tự hỏi chính anh đi.

Thật là xui xẻo mà.” Sớm biết lần đầu tiên sẽ đau như vậy, cô hẳn nên tìm một người đàn ông đó phá thân trước.

Ôi, quên đi.
Chậm rãi đứng dậy mặc quần áo, từng động tác đều rất cẩn thận.
Vi Thừa An hiểu ra, nhất định là do mình bị thuốc kích thích khống chế, động tác quá mạnh mẽ nên mới khiến cô như vậy.

Đứng dậy vén chăn lên liền nhìn thấy vệt máu đỏ trên giường.

Trong lòng rúng động, chẳng lẽ là lần đầu tiên của cô sao?
“Em…” Anh nhìn thấy vết máu kia, nói không nên lời.
Nhưng mà Mã Tiểu Dung lập tức hiểu được ý anh muốn nói, vội giành nói trước: “Yên tâm, tôi cũng không bắt anh phải chịu trách nhiệm.

Còn nữa, tôi cũng không phải vì anh, mà là vì Tiểu Điệp, anh không cần áy náy.

Cứ coi như chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì.”
“Em hiểu lầm rồi, anh không phải có ý đó.” Vi Thừa An nói.

Anh chỉ là rất tò mò, cô sao có thể là lần đầu tiên nhỉ?
“Vậy anh có ý gì? Muốn nói tôi lừa anh sao?” Mã Tiểu Dung không cười, hừ lạnh một tiếng: “Anh còn chưa có sức quyến rũ lớn như vậy.

Tôi đã nói tôi sẽ không bắt anh chịu trách nhiệm, anh cứ việc yên tâm.”
Nhìn thấy cô lại lần nữa phủi sạch quan hệ với mình, Vi Thừa An đột nhiên có chút tức giận.

Phụ nữ có không biết bao nhiêu người muốn nghĩ cách để anh chịu trách nhiệm, vậy mà cô thì ngược lại, trái một câu không cần anh chịu trách nhiệm, phải một câu không cần anh phụ trách.
Anh giận dữ bắt lấy cô: “Nếu anh nói anh muốn chịu trách nhiệm với em thì sao?”
“Bệnh thần kinh.” Mã Tiểu Dung trừng mắt liếc anh một cái.

“Bỏ ra.” Anh vừa dùng sức khiến cô càng thêm đau đến hoa mắt, mặt mày nhăn lại.
Vi Thừa An nhìn thấy bộ dạng của cô không giống đang giả vờ, lúc này mới đỡ cô nhẹ nhàng ngồi xuống.
Sau đó chính mình vội vàng mặc quần áo tử tế lại.

Ngoài ý muốn phát hiện quần áo của Âu Dương Điệp, tim nảy lên một chút, quần áo cô sao lại ở đây?.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play