“Thác, chúng ta đi bệnh viện.
” Giờ phút này Âu Dương Điệp mới có phản ứng, muốn nâng anh dậy.
“Tiểu Điệp, em có sao không? Có bị thương không?” Tư Đồ Thác dùng tay bụm trán, lo lắng nhìn cô, sợ sẽ làm bị thương đứa bé trong bụng cô.
“Em không sao, Thác, đừng nói nữa, chúng ta mau đến bệnh viện thôi.
” Âu Dương Điệp thấy anh bị thương, nước mắt đã nhanh chóng tuôn ra.
“Tiểu Điệp, lên xe đi.
” Tư Đồ Thác lại kéo cô lên xe, anh sẽ không bỏ qua cho người đã có ý đồ muốn đụng chết Tiểu Điệp, thật ra anh cũng đã đoán ra đó là ai, cho nên lúc này đây, nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Từ kính chiếu hậu Lý Mai nhìn thấy xe mình đã bị đuổi theo sát nút, bắt đầu luống cuống, cô không thể bị bắt, liền lui xe quẹo qua đường bên cạnh, nhưng chỉ chạy được một đoạn, đã thấy bị một chiếc xe chặn ở phía trước.
“Dừng lại, mau dừng lại.
” Người trong xe hô to về phía cô.
Cô muốn lùi về, xe của Vi Thừa An cũng từ phía sau đuổi tới.
Không còn cách nào khác, cô đành quẹo xe sang trái để xông ra ngoài, cô chỉ muốn nhanh chóng lao ra, sau đó vứt xe lại rồi chạy tới bến tàu âm thầm vượt biên, chấm dứt tất cả chuyện này.
Đường phía trước tối thui, cô nhìn không rõ lắm, chỉ biết dồn sức đạp vào chân ga, nhìn thấy xe phía sau càng đuổi càng gần, lại thấy phía trước cũng có xe muốn chặn đường mình, trong lòng hỗn loạn, tăng ga ở mức tối đa, dù thế nào đi nữa, cô cũng không tin, bọn người phía trước lại không muốn sống.
Quả nhiên, xe chắn ở phía trước, thấy cô không thiết sống vọt qua, vội vàng tránh ra.
Khóe môi Lý Mai lộ ra nụ cười đắc ý, tính mạng cô còn không để ý, thì cô sợ gì chứ? Xe tiếp tục lao về phía trước.
Đuổi theo ở phía sau, Vi Thừa An thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, dùng GPS nhanh chóng phân tích lộ trình tuyến đường này, quay xe chạy theo hướng giao lộ.
Mặc dù cô lái xe cực nhanh, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng, bọn họ truy đuổi không tha, mình cần phải làm sao mới có thể thoát khỏi bọn họ, cũng không thể cứ lái xe vòng vòng chạy trốn như vậy, xe cũng đến lúc sẽ hết xăng.
Lúc trong lòng vẫn còn đang suy tính, tức thì nhìn thấy một chiếc xe đang đậu ở giữa đường quốc lộ, cô thấy trong xe không có ai, hoảng sợ quay đầu xe lại, vọt sang một bên, cô biết đụng vào sẽ có hậu quả như thế nào.
Vi Thừa An đứng ở bên kia đường quốc lộ, thì ra cô ta cũng không phải là không muốn sống.
Lòng quá rối, xe quá nhanh, đường quá tối, cô hoàn toàn không biết được tình hình phía trước, cũng không phản ứng kịp nữa.
Ầm, xe va chạm lập tức bị hất tung lên, cô chỉ cảm thấy thân thể mình bị bắn lên, rồi đập vào tay lái, sau đó bị dây an toàn giữ chặt, hôn mê bất tỉnh ngay tức khắc.
Kíttttt, xe đều dừng lại, tất cả mọi người xuống xe vây xung quanh.
Vi Thừa An từng bước tiến lại gần, thì thấy cô gục trên tay lái.
Trên trán đầm đìa máu, lập tức kêu lên: “Mau gọi xe cấp cứu.
”
“Dạ.
” Người bên cạnh liền lấy điện thoại ra bấm số gọi cứu thương.
“Sao rồi?” Tư Đồ Thác và Âu Dương Điệp cũng chạy tới, xuống xe.
“Trước tiên chúng ta hãy đẩy xe ra, rồi kéo cô ta ra khỏi xe.
” Vi Thừa An chỉ đạo.
Mọi người nhanh chóng cùng anh đẩy chiếc xe đã bị đụng bẹp dúm ra ngoài, sau đó mở cửa xe, nhìn thấy phía dưới người cô là một vũng máu, và máu vẫn còn đang không ngừng chảy ra, khiến cho người ta nhìn thấy thiệt sởn gai óc.
“Thác.
” Âu Dương Điệp nắm chặt cánh tay Tư Đồ Thác, đúng thật là cô ta, sao cô ta cứ muốn dồn mình vào chỗ chết chứ? Nhìn thấy bộ dạng máu chảy không ngừng của cô ta, không biết trong lòng có cảm nhận gì?
“Đừng lo lắng.
” Anh ôm lấy cô, ép chặt đầu cô không để cho cô tiếp tục nhìn quang cảnh trước mặt.
Xe cứu thương cấp tốc đến ngay, mấy bác sĩ y tá bước xuống, nhanh chóng nâng cô ra khỏi xe, lúc này mọi người mới nhìn kỹ, máu của cô đã ướt đẫm cả quần áo, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.
Bác sĩ lập tức cầm máu cho cô.
Tất cả mọi người cứ lẳng lặng đứng nhìn, trong lòng đều phần nào đoán được, với tình huống này, cơ hội sống sót là rất ít.
“Ưm.
.
” Từ trong hôn mê Lý Mai đột nhiên phát ra tiếng rên yếu ớt, chầm chậm mở to mắt, ánh mắt đảo qua bọn họ, dùng hết phần sức lực suy yếu còn lại nói: “Thạch Lỗi… Thạch Lỗi chết rồi…, là bị tôi lỡ tay giết chết…”
Cái gì? Tất cả đều ngây ngẩn, nhìn cô không thể tin được, cô lại có thể giết chết Thạch Lỗi?
“Hắn là ác ma, hắn đáng bị như vậy… Tôi sợ sự việc bại lộ… Cho nên… Giấu xác hắn ở… ở trong…” Hơi thở của cô ngày càng nóng, tuy rằng bác sĩ vẫn liên tục cầm máu cho cô, nhưng máu dưới thân cô vẫn không ngừng chảy ra.
“Tủ đông…” Sau khi cố sức nói ra hai chữ này, cô nhắm hai mắt lại, đầu nghiêng về một bên.
Bác sĩ ngay lập tức đặt tay vào mũi cô, đã không còn hơi thở, rồi vạch mắt cô ra nhìn vào, sau đó đứng dậy nói với bọn họ: “Bụng của cô ấy bị va chạm làm cho sảy thai xuất huyết nhiều, đã tắt thở.
”
Lời nói của bác sĩ chẳng khác nào tuyên bố cô tử vong.
Âu Dương Điệp hoảng sợ nắm vạt áo Tư Đồ Thác, tuy là cô hận Lý Mai nhưng chưa từng nghĩ muốn cô ta chết, bây giờ bất thình lình cô ta chết, cô ta lại còn giết Thạch Lỗi, giấu xác trong tủ đông, đây là chuyện đáng sợ cỡ nào, cô ta là người đàn bà hung ác biết bao.
Sau khi bác sĩ lấy tấm vải trắng phủ lên thi thể Lý Mai, dặn dò y tá bên cạnh: “Báo cảnh sát đi, bởi vì cô ấy nói cô ấy đã giết người.
”
Mấy phút sau cảnh sát đã đến nơi, khảo sát hiện trường xảy ra tai nạn, ghi ghi chép chép, rồi mới dẫn người trở về sở cảnh sát.
Vài giờ sau.
Âu Dương Điệp tựa sát vào lòng Tư Đồ Thác, tay ôm lấy hông anh, chỉ cần vừa nhắm mắt lại liền xuất hiện hình ảnh Lý Mai với toàn thân đầy máu, bản thân không tránh khỏi sợ hãi.
“Tiểu Điệp, đừng sợ.
Chuyện này không liên quan đến em, là cô ta tự làm tự chịu, đây cũng chính là kết cục mà cô ta đáng phải nhận được.
” Anh an ủi cô, nếu không phải mình vượt lên trước một bước, chỉ sợ hôm nay người xảy ra chuyện chính là Tiểu Điệp, cho nên, chỉ bằng điểm này thì cô ta có chết cũng xứng đáng.
.