Lý Mai trông thấy vẻ hạnh phúc của bọn họ trên TV thì nét mặt tràn đầy hung tợn căm ghét, cô ta dựa vào cái gì mà có được hạnh phúc trong khi chính mình lại lưu lạc ra tới nông nỗi này.
Cô không cam lòng, thật sự không cam lòng, nếu không phải tại cô ta thì Thạch Lỗi sẽ không tới tìm mình, mình cũng sẽ không lỡ tay đánh chết Thạch Lỗi, mãi cho tới hôm nay trong lòng vẫn còn run sợ, chỉ cần gió thổi cỏ lay thôi cũng khiến mình sợ đến mức toát mồ hôi hột.
Vốn định sẽ phá bỏ nghiệt chủng trong bụng, nhưng bây giờ nó vô tình lại trở thành lá bùa hộ mệnh của mình, tại sao ông trời lại đối xử với cô như vậy, không công bằng, thật sự không công bằng.
Âu Dương Điệp tươi cười hạnh phúc khiến cô đau đớn sâu sắc, cô căm hận siết chặt nắm tay, tao sẽ không để cho mày được đắc ý….
Mã Tiểu Dung kéo cánh tay của cô đi dạo trong trung tâm mua sắm.
“Tiểu Điệp, có phải rất vui vẻ hay không? Cuối cùng anh ta cũng cầu hôn rồi, đã vậy còn rất ư là lãng mạn nữa chứ.
Đúng rồi, hai người chuẩn bị khi nào thì kết hôn vậy hả?”
“Thác nói khoảng tháng sau, cụ thể lúc nào thì còn đang xem xét.
” Nụ cười bất giác nở trên môi cô, nhớ tới màn cầu hôn kia quả thật là rất hạnh phúc.
“Tại sao phải đến tháng sau, bây giờ cũng được mà.
” Mã Tiểu Dung khó hiểu hỏi, cô bây giờ chính là đang muốn làm phù dâu nha.
“Anh ấy nói như vậy để còn có thời gian chuẩn bị, anh ấy muốn cho mình một hôn lễ thật đặc biệt của riêng chúng mình.
” Vẻ mặt Âu Dương Điệp dạt dào hạnh phúc.
“Đừng cười hạnh phúc như vậy chứ? Mình sẽ ganh tị lắm đấy.
” Mã Tiểu Dung cố ý tỏ vẻ ghen tị nhìn cô, không biết hạnh phúc của mình khi nào sẽ đến.
“Ganh tị ư? Vậy cậu cũng nhanh chóng tìm một người đi, như vậy thì không cần hâm mộ mình nữa.
Cậu thấy Vi Thừa An thế nào?” Âu Dương Điệp ướm hỏi.
“Anh ta? Cậu thấy anh ta được sao?” Chính Mã Tiểu Dung cũng không tin mình lại có thể có động thái như vậy.
“Cũng được mà, thật ra ngoại trừ việc anh ấy hơi đào hoa ra thì những mặt khác cũng thực sự rất tốt, vẻ ngoài đẹp trai lại có công ăn việc làm ổn định, à phải rồi, Tiểu Dung, cậu còn nhớ không? Anh ấy bay bướm cũng là có nguyên nhân nha, mình nghĩ có lẽ vì bạn gái cũ rời bỏ anh ấy nên anh ấy không tin phụ nữ nữa.
” Âu Dương Điệp suy đoán.
“Có lẽ là vậy, có điều… chuyện không liên quan đến mình.
” Mã Tiểu Dung kéo cô đi, bản thân không nghĩ sẽ đi trị liệu vết thương lòng cho một người đàn ông, như vậy sẽ mệt chết mất.
Âu Dương Điệp nhìn cô, chuyện này không thể gấp được, chẳng qua là tự mình nghĩ như vậy, nếu bọn họ thật sự không hợp nhau thì mình cũng sẽ không cưỡng cầu.
Vi Thừa An và Thác vừa nói vừa cười từ công ty bước ra, liền thấy một người phụ nữ khoảng năm mươi mấy tuổi ăn mặc cao quý nhưng lại vô cùng tiều tụy đứng ở nơi đó, thấy anh đi đến lập tức chạy ra đón.
Sắc mặt của anh tức khắc sa sầm lại, giọng điệu cũng trở nên cứng ngắc: “Bà đến đây có chuyện gì sao?”
“Thừa An, con vẫn còn hận cha mẹ sao?” Người phụ nữ đi đến trước mặt anh, nhìn anh, trên mặt đầy vẻ đau khổ.
“Quan trọng sao? Nếu không có chuyện gì thì xin mời tránh ra.
” Vi Thừa An lách bên hông bà đi thẳng.
Lúc bấy giờ Tư Đồ Thác mới biết được người phụ nữ này là mẹ của Thừa An, lập tức giữ chặt anh lại: “Thừa An, trên đời này không có cha mẹ không tốt, ngay cả khi bọn họ có làm sai thì cậu cũng không thể đối xử với bà ấy như vậy.
”
“Chuyện của tôi không cần cậu lo, cậu không thể hiểu được, buông tôi ra.
” Vi Thừa An hất tay Thác ra, bản thân không thể tha thứ cho bọn họ, anh leo lên xe chuẩn bị khởi động rời đi.
Bà Vi lập tức đứng chắn phía trước xe anh, giọng nói năn nỉ cầu xin: “Thừa An, hãy cho mẹ một cơ hội, chúng ta ngồi lại nói chuyện cùng nhau.
”
“Chúng ta không có gì để nói với nhau cả.
” Vi Thừa An liếc nhìn bà một cái, rồi lùi xe về phía sau một chút sau đó lách qua bên cạnh vọt đi.
“Thừa An…” Bà Vi ở phía sau gọi với theo.
Từ kính chiếu hậu Vi Thừa An có thể nhìn thấy bộ dạng của mẹ mình nhưng vẫn lạnh lùng rời đi.
“Bác gái, đừng quá đau buồn, cháu sẽ thuyết phục cậu ấy.
” Tư Đồ Thác đỡ lấy bà.
Lúc này bà Vi mới lau nước mắt nhìn anh, nói: “Cậu là Tư Đồ Thác phải không? Tôi biết cậu là bằng hữu tốt nhất của Thừa An, mấy năm nay ít nhiều gì cậu cũng đã quan tâm chăm sóc nó, cám ơn cậu.
”
“Bác gái, bác khách sáo quá.
Nói đúng hơn là mấy năm nay Thừa An lúc nào cũng ở bên cạnh trợ giúp cháu.
” Tư Đồ Thác đáp lời.
“Hai người là bạn tốt của nhau vậy thì nhờ cậu giúp đỡ tôi được không?” Bà Vi đột nhiên kích động giữ chặt anh.
“Bác gái đừng quá kích động, cứ từ từ nói, con sẽ cố hết sức giúp bác.
” Tư Đồ Thác đỡ bà đi đến quán café đối diện.
Đến quán café cảm xúc của bà Vi mới dần dần ổn định lại, hớp một ngụm café rồi lên tiếng: “Gần đây cha của nó đột nhiên sinh bệnh, bác sĩ nói từ nay về sau không thể lao tâm lao lực, chuyện của công ty đều do ta xử lý, nhưng có một số việc ta cũng lực bất tòng tâm, các cổ đông khác của công ty trong lòng đều có dã tâm, cho nên ta muốn Thừa An trở về tiếp quản việc kinh doanh.
”
“Vậy chẳng hay bá mẫu kinh doanh cái gì?” Tư Đồ Thác hỏi.
“Hoa Quý là tập đoàn của gia tộc chúng tôi.
” Bà Vi nói.
“Cái gì? Hoa Quý?” Tư Đồ Thác kinh ngạc ngẩn người.
Hoa Quý là tập đoàn bất động sản lớn nhất nhì Đài Loan, Thừa An lại là quý tử của chủ tịch, trời ạ, chuyện gì thế này? Kể từ ngày quen biết cậu ấy thì từ lời nói và cử chỉ đều nhận ra cậu ấy không phải sinh ra trong một gia đình bình thường, nhưng cậu ấy chưa bao giờ chủ động nói ra nên vì tôn trọng cậu ấy mình cũng không hỏi, chỉ là không ngờ cậu ấy có thân thế hiển hách như vậy.
“Hiện giờ chúng tôi rất cần nó, hy vọng nó trở về giúp chúng tôi, cậu hãy giúp đỡ chúng tôi.
” Giờ phút này bà Vi có vẻ vô cùng bất lực.
“Bác gái, bác yên tâm, cháu sẽ thuyết phục cậu ấy.
” Tư Đồ Thác phục hồi tinh thần lại, nếu cậu ấy đã có trách nhiệm gánh vác thì sớm hay muộn cũng phải trở về.
“Cám ơn cậu, đây là số di động của ta, có chuyện gì cậu có thể liên hệ với ta, ta đi trước đây.
” Bà Vi đưa cho anh tấm danh thiếp.
“Bác đi thong thả.
” Tư Đồ Thác đứng dậy tiễn bà ra khỏi quán café, thấy bà lên xe rồi mới bước đi.
“Thác, sao hôm nay anh về muộn vậy? Đã đi xã giao với đối tác sao?” Âu Dương Điệp đón lấy cặp công văn từ tay anh.
“Không phải, anh gặp mặt mẹ của Thừa An.
” Tư Đồ Thác ngồi vào ghế sofa, nghĩ xem nên thuyết phục Thừa An như thế nào.
.