Cầm lấy điện thoại, liền nghe thấy giọng Tiểu Điệp truyền tới: “Tiểu Dung, cậu sao rồi? Còn đau không? Chờ mình một chút mình sẽ tới.”
“Tiểu Điệp không cần tới, mình đã khỏe hơn nhiều rồi, Vi Thừa An vẫn còn ở đây, cậu không phải tới đâu.” Mã Tiểu Dung vội vàng nói, kỳ thật không phải không muốn cô tới, mà hiện tại cô đang có thai, nửa đêm để cô chạy tới vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn mình cũng không thể đảm đương nổi.
“Thật sự không có chuyện gì chứ?” Cô vẫn có chút không yên lòng.
“Thật sự không có chuyện gì.” Mã Tiểu Dung cười nói.
“Vậy được rồi, ngày mai mình tới thăm cậu, tạm biệt.” Âu Dương Điệp nghe giọng của cô thoải mái như vậy, lúc này mới yên tâm.
“Tạm biệt.” Mã Tiểu Dung đặt điện thoại xuống, nói với anh: “Tôi đi nghỉ ngơi trước, anh cũng mau về đi.”
“Đi đi.” Vi Thừa An gật đầu.
Khi Mã Tiểu Dung tỉnh lại, trời đã sáng, cô vội vàng rời giường, hôm nay cô còn có một thiết kế quan trọng đang chờ hoàn thành.
Ra khỏi phòng liền thấy trên bàn đặt cháo trắng vừa nấu xong vẫn còn đang bốc khói, bên dưới bát chặn một tờ giấy: “Dạ dày của em vừa khỏi, không thích hợp ăn những thứ khác, tôi nấu cháo trắng, không ngon lắm đâu, em ăn tạm nhé.”
Cô cầm tờ giấy kia, trong lòng đột nhiên có một dòng nước ấm chảy qua, khóe môi khẽ cười.
Nhìn lại bát cháo nấu vụng về kia, trong lòng xẹt qua một tia cảm động.
Cháo vẫn còn nóng, hẳn là anh đã không về nhà, mà ở lại trông chừng mình cả đêm, buổi sáng mới nấu cháo.
Nhìn lại anh cũng không hẳn là một người đàn ông hư hỏng.
Không dám trì hoãn, vội vàng rửa mặt, ăn sáng, đi ra gần đến cửa mới nhận được điện thoại của Tiểu Điệp, báo cho cô biết tối sẽ ghé vào đây.
Mặt trời ấm áp đã chiếu vào đến phòng Lý Mai mới mở mắt tỉnh dậy.
Từ ngày xảy ra chuyện, hôm nay là ngày cô ngủ ngon giấc nhất.
“Tiểu Mai, con dậy rồi à? Bữa sáng đã chuẩn bị xong, chúng ta ăn rồi tới bệnh viện kiểm tra một chút xem có phải con mang thai hay không nhé.” Bà Lâm nói.
Nếu quả thật cô có thai, tốt nhất là phá bỏ càng sớm càng tốt.
“Vâng.” Lý Mai nhanh chóng rời giường, cô thật sự muốn bỏ đứa bé này.
Tại bệnh viện, cô và mẹ ngồi ở bên ngoài chờ kết quả xét nghiệm.
Cô thật sự hi vọng không phải là mang thai.
“Lý Mai!” Y tá trong phòng gọi.
“Có.” Cô đi theo y tá, cầm kết quả xét nghiệm xem, tay cô run rẩy sợ hãi, là dương tính.
“Tiểu Mai, thế nào rồi?” Bà Lâm đi tới, nhìn vẻ mặt cô cũng không kinh ngạc lắm, bởi bà đã sớm đoán ra.
“Mẹ, chúng ta đi bác sĩ phẫu thuật đi.” Lý Mai bình tĩnh lại, cô chỉ muốn mau chóng loại bỏ vật trong bụng này.
“Ừ, Tiểu Mai, không phải sợ, sẽ rất đơn giản thôi.” Bà Lâm trấn an cô.
Trả phí xong, bác sĩ giao cho cô một loạt giấy xét nghiệm đề nghị cô kiểm tra.
Vài giờ sau, cô cầm tờ xét nghiệm trở lại phòng bác sĩ.
Vị bác sĩ cẩn thận kiểm tra lại, lúc này mới lên tiếng: “Cô Lý, hiện giờ cơ thể cô quả thật suy yếu, điện tâm đồ cũng không được ổn định, nếu muốn tiến hành phẫu thuật nên chờ thêm vài ngày, cơ thể ổn định lại mới làm được.”
Lý Mai nghe phải chờ vài ngày liền nóng nảy: “Bác sĩ, tôi không sao, tôi chịu được.
Bây giờ tôi muốn làm ngay.” Cô không muốn đứa bé này còn ở trong bụng cô ngày nào nữa.
“Không được, tôi là vì muốn cô được an toàn, không phải nói muốn làm là làm được, chẳng may xảy ra chuyện gì thì sao? Lúc đó tôi đảm đương không nổi việc này.” Bác sĩ nghiêm túc từ chối.
“Tiểu Mai, bác sĩ nói đúng đó, cứ đợi vài ngày cũng được mà, sức khỏe của mình quan trọng hơn.
Chúng ta về nhà trước, uống thuốc cho cơ thể tốt lên một chút rồi lại đến.” Bà Lâm ở bên cạnh nói, cũng không thể vì phá thai mà để bị thương thân thể của mình, đó là chuyện cả đời, vả lại, sau này cô còn phải kết hôn, sinh con nữa.
Nhìn được bác sĩ kiên quyết không làm cho mình, lúc này Lý Mai mới không thể không gật đầu đồng ý: “Được rồi.” Dù sao vài ngày hẳn là cũng nhanh thôi.
Từ trên taxi bước xuống, bà Lâm đỡ cô đi tới cửa nhà, liền nhìn thấy hai cảnh sát đứng chờ ở đó.
Sắc mặt bà Lâm và Lý Mai trở nên trắng bệch, chẳng lẽ đã bị phát hiện rồi? Bàn tay nắm chặt lại, thân thể run rẩy.
Cảnh sát đã nhìn thấy hai người, đi tới hỏi: “Xin hỏi, cô có phải cô Lý Mai không?”
“Chính là tôi.” Cô thật vất vả mới nói được ba chữ kia.
“Xin chào, Âu Dương Điệp khởi tố cô năm năm trước đã lừa đảo, bây giờ cô đã bị bắt.” Cảnh sát trình ra lệnh bắt người.
“Cái gì?” Lý Mai ngẩn người.
Bà Lâm lại âm thầm thở phào, không phải là phát hiện Thạch Lỗi.
“Cô Lý Mai, đi thôi, xe cảnh sát đang chờ bên ngoài.” Cảnh sát nói.
Lý Mai không ngờ cô ta lại có thể tố cáo mình.
Nếu bị bắt không phải sẽ ngồi tù sao? Làm sao bây giờ? Cô không muốn ngồi tù.
“Ngài cảnh sát, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chúng tôi muốn nộp tiền bảo lãnh.” Bà Lâm xông vào nói.
“Xin lỗi, bởi vì vụ án có liên quan đến lừa đảo số tiền quá lớn, không thể nộp tiền bảo lãnh.” Cảnh sát đáp.
“Cái gì? Không thể nộp tiền bảo lãnh?” Bà Lâm ngây người, vậy làm sao bây giờ?
Lý Mai cũng gấp, nhưng đột nhiên nghĩ đến tờ xét nghiệm vừa rồi, vẻ mặt lập tức trấn tĩnh lại.
“Ngài cảnh sát, tôi nhất định phải nộp tiền bảo lãnh.”
Hả? Cảnh sát nhìn cô: “Vì sao?”
“Bởi vì tôi đang mang thai, cơ thể lại không khỏe, đây là giấy chuẩn đoán bệnh của bác sĩ.” Lý Mai lấy từ trong túi ra sổ khám bệnh đưa cho bọn họ.
Hai cảnh sát tiếp nhận, nhìn qua một chút mới nói: “Vậy được rồi, chúng tôi trở về báo lại, cô chuẩn bị tiền bảo lãnh đi.
Trường hợp này có thể nộp tiền bảo lãnh.”
“Tôi sẽ tìm luật sư.” Lý Mai nói, cô sẽ không ngồi chờ chết..