Jack cười thần bí, đột nhiên cầm lấy bó hoa bên cạnh, rồi từ trong ngực lấy ra một chiếc nhẫn kim cương, quỳ một gối xuống đất, nhìn cô thâm tình, nói: “Tiểu Điệp xinh đẹp, lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã bị em hấp dẫn, xin em hãy gả cho tôi, công chúa Phương Đông của lòng tôi.” Mặc dù là đang diễn kịch, nhưng vẫn có một phần tình cảm của mình bên trong.

Thật sự anh đã nghĩ tới việc cầu hôn cô, chiếc nhẫn này là anh đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi.
Âu Dương Điệp bị lời tỏ tình của anh làm cho mờ mịt, nhưng lập tức liền hiểu ra, đứng đó chờ xem phản ứng của Tư Đồ Thác.
Tư Đồ Thác cũng ngây ngẩn cả người, anh hoàn toàn không nghĩ tới Jack đột nhiên cầu hôn Tiểu Điệp, nhìn thấy ánh mắt cô dường như tản ra kích động vui mừng.

Nhưng mà anh tuyệt đối tin tưởng Tiểu Điệp sẽ không yêu anh ta.

Anh cũng lập tức tỉnh ngộ, hóa ra cô luôn muốn được cầu hôn.
Trong lòng dâng lên một cỗ tức giận.

Chết tiệt, sao cô không trực tiếp nói với mình, anh muốn nhìn xem cô sẽ làm gì.

Tại sao chỉ đứng đó bất động chứ.
Âu Dương Điệp cứng đờ người, tại sao anh lại không có phản ứng gì với mình, tự nhủ trong lòng: “Tư Đồ Thác, em đếm tới ba, nếu anh vẫn không phản ứng em sẽ đồng ý… một… hai … ba.”
Xong rồi, anh còn không có phản ứng, cô hơi tức giận, nhưng cũng không thể bởi vì chút tức giận đó mà đồng ý nhận lời cầu hôn của Jack, đành nuốt giận vào bụng nói: “Thật xin lỗi, Jack, tôi không thể đồng ý, tôi đã có người yêu, tôi thật sự yêu anh ấy.”
Nghe cô nói như vậy, sắc mặt Tư Đồ Thác tốt lên một chút.
“Thật không?” Jack làm bộ như không biết: “Em có người yêu? Anh ta là ai? Anh ta sẽ cưới em sao? Anh ta cầu hôn em rồi sao?”
“Anh ấy…” Ánh mắt Âu Dương Điệp nén giận liếc sang anh một cái: “Có lẽ anh ấy nghĩ rằng cầu hôn không quan trọng.” Nếu quan trọng sao anh lại không cầu hôn mình.
“Cầu hôn sao lại không quan trọng.

Đây là thời khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời người phụ nữ.

Xem ra anh ta là một người đàn ông không hiểu gì về cuộc sống, không hiểu gì về lãng mạn, không hiểu gì về phụ nữ cả.

Tiểu Điệp, suy nghĩ kỹ một chút, gả cho tôi đi.” Jack cố ý nói.
“Được rồi, tôi sẽ suy nghĩ, hoa này tôi nhận trước.” Âu Dương Điệp ôm lấy bó hoa, cố ý chọc giận Tư Đồ Thác.
Tư Đồ Thác híp mắt nhìn cô, cô đang khiêu khích mình sao?
“Được rồi, tôi sẽ không miễn cưỡng em, có điều tôi cực kỳ chờ mong em sẽ chọn tôi.” Jack nói, quay đầu nhìn sang anh: “Ngài Tư Đồ, anh có quen người yêu của Tiểu Điệp không?”
“Quen.” Tư Đồ Thác gật đầu, anh có thể không biết mình sao?
“Thật không? Anh ta là ai vậy? Tại sao có thể nghĩ rằng cầu hôn là không quan trọng.

Nếu vậy tôi có lòng tin là có thể giành lấy Tiểu Điệp về tay mình.” Jack cố ý khiêu khích anh.
“Mr Jack, anh không có cơ hội đâu, bởi vì cô ấy đã có thai rồi.” Tư Đồ Thác nhìn anh, trong lòng có chút đắc ý.

Sẽ không ai nguyện ý làm cha của con người khác.
“Mang thai?” Jack giật mình, giả vờ hết sức khó hiểu nói: “Tiểu Điệp mang thai anh ta cũng không biết cầu hôn, xem ra người đàn ông này không yêu cô ấy.

Tôi sẽ thuyết phục cô ấy bỏ đứa con này, cùng tôi tới nước Anh.”
“Làm sao anh biết anh ta không yêu Tiểu Điệp, cầu hôn là đại biểu cho yêu sao?” Tư Đồ Thác cố nén tức giận trong lòng, anh ta còn nói bỏ đứa con này, nếu như không phải để ý thân phận của anh ta, anh nhất định sẽ cho anh ta một đấm rồi đá anh ta ra khỏi cửa.
“Đương nhiên, bởi vì yêu nên người đàn ông mới cam tâm tình nguyện quỳ gối cầu hôn, đây là phương thức thể hiện tình yêu, nếu ngay cả điều này còn không làm được, làm sao có thể chứng minh anh ta yêu cô ấy chứ?” Jack hỏi ngược lại.
“Cách thể hiện tình cảm của người phương Đông và người phương Tây không giống nhau, chẳng lẽ cứ không cầu hôn nghĩa là anh ta không thương Tiểu Điệp ư?”
“Mặc kệ người phương Đông hay người phương Tây, yêu thì đều giống nhau.” Jack nói xong đột nhiên trịnh trọng cầm lấy tay cô: “Tiểu Điệp, gả cho tôi đi, tôi sẽ hết lòng yêu thương em.”
Âu Dương Điệp nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Tư Đồ Thác nhìn chằm chằm mình, trong lòng có chút lo lắng, phải chăng đã diễn quá rồi, vội vàng rút tay về, nói: “Xin lỗi anh, nhưng tôi yêu anh ấy, tôi tin rằng anh ấy cũng sẽ cầu hôn tôi.

Tôi nhất định chờ.

Cùng lắm nếu anh ấy không cầu hôn, tôi sẽ không gả cho anh ấy.”
“Vậy còn con của em thì sao?” Jack hỏi.
“Mang họ Âu Dương thôi.” Âu Dương Điệp liếc mắt nhìn anh, cô không tin anh sẽ để con của mình mang họ Âu Dương.
“Âu Dương Điệp, nói chuyện tốt nhất suy nghĩ kỹ một chút, nếu không hậu quả em phải tự gánh vác đó.” Tư Đồ Thác nhấn mạnh từng câu cảnh cáo cô, lại còn nói con sẽ mang họ Âu Dương, thật nực cười.

“Em đã suy nghĩ kỹ rồi.” Âu Dương Điệp coi thường cảnh cáo của anh.
Jack chứng kiến mục đích của mình đã đạt được, lúc này mới đứng dậy nói: “Tiểu Điệp, cảm ơn em đã chiêu đãi tôi, tôi đi trước, hôm khác lại tới thăm em.”
“Được, Jack, sau này nếu anh còn dừng chân ở Đài Loan lâu một chút, tôi lại mời anh tới nhà chơi.” Âu Dương Điệp mỉm cười nói, trộm nháy mắt với anh tỏ vẻ cảm ơn.
“Được, tôi nhất định sẽ đến.” Trong lòng Jack hiểu được, tay trộm giơ lên với cô biểu tượng thắng lợi.
Âu Dương Điệp nhịn cười, kéo Tư Đồ Thác tiễn anh ra cửa.
“Mày đền mạng cho tao…” Toàn thân Thạch Lỗi toàn là máu, tựa như cương thi nhảy về phía Lý Mai đòi mạng.
“Không… Không… Tôi không phải cố ý, là anh ép tôi.” Cô sợ hãi lùi về phía sau.
“Tao bóp chết mày, báo thù cho mình.” Thạch Lỗi đột nhiên xong tới, trừng mắt, vươn hai tay bóp chặt cổ cô.
“A…” Cô kêu lên, lập tức tỉnh mộng ngồi dậy, mới phát hiện cả người đều là mồ hôi lạnh.
“Tiểu Mai, con sao vậy?” Bà Lâm xông vào giường cô, nắm lấy tay cô, quan tâm hỏi.
“Mẹ.” Lý Mai liền ôm lấy bà khóc rống: “Con chịu không nổi, thật sự chịu không nổi, mỗi đêm đều bị ác mộng này hành hạ, con phải làm gì bây giờ???”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play