“Mẹ mua một cái tủ đông, nhét hắn vào đó giữ lạnh rồi.

Đưa hắn ra ngoài là không thể, vả lại cũng không nên mang ra ngoài, sẽ bị phát hiện mất.

Cho dù có đưa ra được cũng không biết phải xử lý thế nào.

Chi bằng cứ để hắn ở trong phòng, bỏ vào tủ đông sẽ không có mùi thối, người ta cũng sẽ không phát hiện ra.

Như vậy chỉ cần chúng ta đều đặn đóng tiền điện cho căn nhà đó là được.” Sắc mặt bà Lâm có chút dữ tợn, nói.
“Cái gì? Tủ đông?” Lý Mai há hốc mồm nhìn bà, toàn thân nhịn không được mà rét run.

Mẹ lại có thể bỏ hắn vào tủ đông.

Cô chỉ thấy chuyện này trên TV mà thôi, không ngờ nó lại xảy ra với mình, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân bốc lên tận đỉnh đầu, cô cùng mẹ đều đã thành tội phạm giết người.
“Tiểu Mai, từ giờ trở đi, chúng ta phải quên hết chuyện này, coi như không hề có chuyện gì xảy ra cả.” Bà cầm bàn tay lạnh như băng của cô nói, “Dù sao Thạch Lỗi vốn cũng đang bỏ trốn, sẽ không ai để ý đến chuyện hắn có mất tích hay không đâu.”
“Vâng.” Tình huống bây giờ, Lý Mai chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Nhưng đã quên mất rằng làm sao cô có thể làm được như vậy …

*************************************
Âu Dương Điệp cùng Mã Tiểu Dung đi dạo quanh khu mua sắm để tìm kiếm linh cảm sáng tác, đột nhiên có điện thoại gọi đến.
Cô lấy ra, nhìn thấy tên Jack, lập tức vui vẻ bắt máy: “Jack, là anh sao? Anh tới Đài Loan rồi ư?”
“Tiểu Điệp, là tôi.

Vừa tới Đài Loan liền gọi cho em nè.

Em có rảnh không, chúng ta gặp mặt chuyện trò một chút.” Jack vẫn như trước, dùng thứ tiếng Trung nửa mùa của mình nói chuyện.
“Rảnh, anh đang ở chỗ nào tôi đến gặp anh.” Âu Dương Điệp nói.
“Tôi vẫn còn ở trong phòng Khách sạn, em tới đi, tôi chờ.” Jack đáp.
“Được, tôi lập tức đến.” Âu Dương Điệp tắt máy.
“Là anh chàng Jack à? Cậu vội vàng đi gặp anh ta, Tư Đồ Thác sẽ nổi cơn ghen cho xem.” Mã Tiểu Dung cố ý mờ ám nói.
“Anh ấy ghen cái gì chứ, bọn mình chỉ là bạn tốt.

Được rồi, mình đi đây.

Cậu tự shopping một mình nha.” Âu Dương Điệp lườm bạn.
“Vậy mau đi đi.” Mã Tiểu Dung nắm tay cô lắc lắc.
Âu Dương Điệp ngồi trên taxi, muốn gọi điện thoại báo cho Tư Đồ Thác biết.
“Tiểu Điệp, đang ở đâu vậy?” Anh vừa nhận được điện thoại liền hỏi.
“Thác, hôm nay em không về ăn cơm, chiều sẽ về trễ một chút.”
“Anh tới nhà Mã Tiểu Dung đón em.” Tư Đồ Thác vẫn nghĩ cô đang ở đó.
“Không cần đâu Thác, là Jack đến Đài Loan, em tới gặp anh ấy ở khách sạn XX.” Âu Dương Điệp thản nhiên nói cho anh biết.
“Jack?” Tư Đồ Thác sửng sốt, “Anh ta tới khi nào?”
“Anh ấy nói vừa tới.

Được rồi, không nói chuyện nữa.

Em đi gặp anh ấy, tối sẽ trở về.

Tạm biệt anh.” Âu Dương Điệp nói xong liền cúp điện thoại.
“Này…” Tư Đồ Thác vừa định nói gì đó, cô đã tắt máy rồi.

Trên mặt hiện lên chút tức giận… Chết tiệt… Jack vừa tới cô liền vội vàng đi gặp sao? Vừa định gọi lại, nghĩ chút liền thôi.

Mình cũng không thể biểu hiện nhỏ nhen như vậy.
Âu Dương Điệp vừa đứng ngoài cửa bấm chuông, cánh cửa liền mở ra lập tức.

Jack dang rộng tay ôm lấy cô.
“Cô gái xinh đẹp, chúng ta rốt cuộc gặp lại rồi.” Anh nâng tay cô lên hôn nhẹ.
“Jack, đã lâu không gặp.

Anh nhớ tôi không?” Âu Dương Điệp cười hỏi.
“Ở chỗ này rất nhớ em.” Jack chỉ tay vào ngực mình.
“Tôi cũng rất nhớ anh.” Âu Dương Điệp cười, bản thân đương nhiên nhớ anh như một người bạn.
“Vào đi, ngồi xuống đây tôi cho em xem quà tôi mang tới.” Jack buông cô ra, trở vào phòng cầm lấy chiếc hộp xinh đẹp đặt trên giường đưa cho cô: “Mau nhìn xem có thích hay không?”
“Jack, anh cứ tặng quà như vậy tôi thật ngại quá.

Phải nói trước nếu là món quà quí giá tôi đành phải trả lại anh đó.” Âu Dương Điệp cố ý nghiêm túc nói.

Cô không muốn cứ nhận quà của anh mãi như vậy.
“Em xem thử đi.” Jack làm một điệu bộ vô tội nói.
Âu Dương Điệp mở hộp ra, thì ra là một cuốn sách.

Nhẹ nhàng mở ra, ánh mắt lập tức sáng lên, khóe môi nở nụ cười.

Bên trong chính là những mẫu trang sức của những nhà thiết kế nổi tiếng trên thế giới.

“Oh… that’s incredible…” (Ồ… Thật không thề tin được…) Cô khẽ thốt lên, cao hứng xoay người ôm lấy anh: “Jack, tôi thật yêu anh… tôi rất thích.” Cũng chỉ có anh mới kiếm được món quà quí giá như vậy.
“Tiểu Điệp, tôi cũng yêu em.” Jack cười ôm lấy cô.
“Đúng rồi, Jack, sao đột nhiên anh lại tới Đài Loan?” Âu Dương Điệp buông tay, lúc này mới hỏi.
“Bởi vì có một số việc, đương nhiên chủ yếu là vì muốn gặp lại em.” Jack nhìn cô chằm chằm, ánh mắt mang theo tình cảm không giống cô.
“Tôi cũng nhớ anh, bạn của tôi.” Âu Dương Điệp cười, cố ý nhấn mạnh chữ ‘bạn’.
Trong mắt Jack hiện lên tia thất vọng, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại: “Tôi còn chưa ăn cơm, em đi cùng anh được không?”
“Được.

Tôi mời cơm anh.

Là tôi mời khách, còn có lòng biết ơn với món quà anh tặng nữa.” Âu Dương Điệp cầm món quà nói.
“Thật ra tôi rất muốn ăn cơm do chính tay em nấu, sau này nhất định phải mời tôi nhé.” Jack nửa đùa nửa thật nói.
“Đương nhiên có thể.

Anh ở lại Đài Loan bao lâu? Ngày mai thì sao? Tôi mời anh tới nhà dùng bữa được không?” Âu Dương Điệp không hề nghĩ ngợi liền đồng ý.
“Quyết định vậy nhé, ngày mai tôi chờ ăn món Đài Loan do chính tay em nấu.” Jack thật sự cao hứng, chỉ sợ cô đổi ý.
“Một lời đã định.” Âu Dương Điệp cười..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play