🌙 Văn án | Nếu Hôm Ấy Anh Không Say…
An Triều làm thư ký cho Tần Bách Xuyên ba năm, yêu thầm anh bốn năm, sống trong im lặng và mỉm cười như thể mọi tổn thương chưa từng bén rễ.
Một đêm mưa, anh say. Cậu tỉnh.
Một đêm sai, anh lãng quên. Cậu mang theo cả sinh mệnh mới, biến mất không lời từ biệt.
Ba năm sau, Tần Bách Xuyên gặp lại cậu ở một thị trấn xa lạ. An Triều đang nắm tay một bé con, gọi cậu là "Triều Triều".
Anh cười lạnh trong lòng: Cậu đã có người khác?
Anh không hỏi. Anh chăm sóc đứa bé như con ruột. Anh xin lỗi bằng ánh mắt và hành động. Nhưng không hề hay biết — đứa trẻ ấy, mang dòng máu nhà họ Tần, là cốt nhục của chính mình.
Cậu từng yêu anh đến cùng cực. Giờ đây chỉ còn giữ lại một chút bình yên cho riêng mình.
Một người từng từ chối tình cảm, giờ đứng ở ranh giới giữa chuộc lỗi và tha thiết. Một người từng đau đến chết tâm, lại vẫn mềm lòng mỗi khi nhìn thấy anh.
Liệu trái tim từng nát vụn có thể chắp vá?
Liệu sau bao hiểu lầm và dằn vặt, họ có thể cùng nhau bước tiếp — lần này, không bỏ lỡ nữa?