Buổi sáng mùa thu của thành phố Y vẫn chưa kịp ấm lên khi An Triều bước vào toà nhà Tần Thị – cao ốc chọc trời nổi bật với mặt kính sáng loáng và bảng tên mạ vàng toả ánh lạnh như băng. Từng bước chân của cậu vang nhẹ giữa tiền sảnh rộng lớn, phản chiếu bóng người mảnh khảnh gọn gàng trong bộ sơ mi trắng, quần tây xanh đậm, tóc tai được vuốt gọn cẩn thận đến từng chi tiết.

Một thư ký mới, nhưng không phải là kẻ tay mơ. Cậu biết điều đó. Nhưng người khác thì không chắc đã nghĩ vậy.

"Cậu là nhân viên mới?" Giọng của người phụ nữ ngồi tại quầy lễ tân vang lên, hơi nghi hoặc. "Hôm nay chủ tịch có cuộc họp lúc tám giờ, nếu là thư ký thì cậu nên đi thẳng lên tầng bốn mươi hai. Đừng để trễ. Chủ tịch rất nghiêm."

An Triều khẽ gật đầu, cảm ơn rồi đẩy kính, bước vào thang máy. Đúng tám giờ kém năm, cậu đứng trước văn phòng tổng tài. Cửa mở tự động khi cảm biến nhận diện thẻ. Bên trong, một bóng người đang ngồi quay lưng lại phía cửa, ánh sáng chiếu qua lớp kính lớn sau lưng anh khiến nửa bóng lưng ấy nhuốm màu lạnh lùng như cắt ra từ tranh tĩnh vật.

“Vào đi.”

Giọng trầm thấp ấy là âm thanh đầu tiên An Triều nghe từ Tần Bách Xuyên.

Không có câu chào, không có ánh mắt đối diện. An Triều bước vào, đứng nghiêm.

“Ngồi đi.”

Cậu làm theo. Ghế da lạnh dưới người, còn ánh mắt lạnh hơn đến từ đối phương vừa quay người lại.

Tần Bách Xuyên – người đàn ông được mệnh danh là "lãnh tổng" của giới thương nghiệp – không hổ danh. Khí thế ngút trời, đôi mắt sắc lẹm phía sau cặp kính viền bạc khiến người ta tự giác nuốt nước bọt.

Anh nhìn sơ qua hồ sơ rồi nói:

“Ba ngoại ngữ, kinh nghiệm ba năm, học bổng toàn phần, tốt nghiệp thủ khoa.” Dừng lại. “Đáng tiếc, đẹp trai không giúp được gì trong công việc.”

An Triều nhếch môi cười khẽ: “Vâng, tôi chỉ hi vọng kỹ năng thì có thể.”

Tần Bách Xuyên không cười. Đôi mắt liếc qua cậu một lượt từ đầu đến chân. Không giấu sự đánh giá và... thiếu thiện cảm.

“Hy vọng cậu không giống những người trước – bốn người trong sáu tháng đều xin nghỉ.”

“Vì lý do gì?”

“Bị tôi đuổi.”

Không khí đông cứng. An Triều vẫn bình tĩnh đáp:

“Vậy tôi sẽ cố gắng không để bị đuổi.”

Tần Bách Xuyên không trả lời. Anh quay ghế ra sau, ra hiệu:

“Ra ngoài. Hôm nay tôi không cần thư ký. Tự đọc tài liệu đi.”


Những ngày sau đó, công việc của An Triều không dễ dàng gì. Tần Bách Xuyên không nói chuyện nhiều, nếu có thì chỉ là ra lệnh và phê bình. Gắt gỏng. Sắc lạnh. Thường xuyên ném lại những lời mỉa mai kiểu:

“Bút ký mà cũng để lệch ba milimet. Thẩm mỹ tệ.”

“Cà phê cậu pha không phải loại tôi uống. Tự kiểm điểm.”

“Người thông minh thì biết quan sát. Tôi không rảnh để dạy từng việc.”

...

Nhưng An Triều không than vãn. Cậu làm việc nghiêm túc, gọn gàng, thậm chí còn nhanh chóng thích nghi với từng thói quen nhỏ của Tần Bách Xuyên: nhiệt độ điều hòa phải là 22 độ, cà phê sáng là kiểu rang đậm, trưa không ăn cơm hộp mà gọi súp lúa mạch, giấy ghi chú phải là màu vàng nhạt, không được dùng ghim kẹp màu.

Sự im lặng chuyên nghiệp của An Triều khiến người đàn ông kia đôi khi khựng lại – dường như anh muốn mỉa mai, nhưng lại không tìm được lý do. Từ khó chịu, ánh nhìn của Tần Bách Xuyên đôi lúc hơi... quan sát.


Một buổi tối cuối tuần, công ty có tiệc chiêu đãi đối tác. Nhân viên đều có mặt, An Triều cũng vậy. Cậu đứng trong góc, rót rượu cho khách, trò chuyện vài câu chừng mực thì bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tần Bách Xuyên đang nhìn chằm chằm.

Một đối tác nữ cười nói với anh:

“Thư ký mới của cậu thật sự rất ổn. Đẹp trai, lễ phép, lại biết giữ mình. Tôi còn tưởng là người mẫu ấy chứ.”

Tần Bách Xuyên không đáp, chỉ lạnh lùng đặt ly xuống.

Vài phút sau, khi An Triều đi ngang qua anh để đưa tài liệu, Tần Bách Xuyên khẽ nói, đủ chỉ mình cậu nghe:

“Cậu nên biết mình là ai. Đừng tưởng ai cũng thích khuôn mặt đó.”

Lòng ngực An Triều nhói lên một chút. Nhưng cậu vẫn cười, nhỏ giọng:

“Cảm ơn lời nhắc nhở.”

Tần Bách Xuyên không nói gì thêm, nhưng ánh mắt anh – không biết vô tình hay hữu ý – vẫn dõi theo từng bước chân cậu sau đó.


Đêm ấy, An Triều về nhà muộn. Cậu mở laptop, gõ vài dòng nhật ký ngắn:

"Ngày thứ 17 làm thư ký cho Tần Bách Xuyên. Anh ấy không ưa mình, rõ ràng thế. Nhưng sao mỗi khi mình nhìn thấy bóng lưng anh ấy, lại có cảm giác... quen thuộc và muốn đến gần?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play