An Triều tỉnh dậy với cánh tay băng bó nhẹ, vết trầy ở đầu gối đã được xử lý sạch sẽ, chỉ còn lưu lại chút rát nhẹ. Cậu không nhớ rõ đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, chỉ biết khi tỉnh lại, giường bệnh bên cạnh trống không, căn phòng yên ắng đến kỳ lạ. Không thấy Tần Bách Xuyên đâu cả. Cậu thầm thở phào — không phải vì ghét anh, mà vì cậu sợ… nếu thấy anh, bản thân sẽ không kìm được mà rung động thêm lần nữa.

Dù sao thì, cậu vẫn chỉ là một thư ký, chẳng là gì trong cuộc đời của Tần Bách Xuyên.


Ngày hôm sau, An Triều đến công ty, gõ cửa văn phòng tổng giám đốc như thường lệ. Nhưng khác với mọi lần, hôm nay cậu không mang theo tài liệu hay cà phê, mà là một tờ đơn — thư xin nghỉ việc.

"Vào đi."

Giọng nói quen thuộc vẫn lãnh đạm, như cắt gió. Cậu hít một hơi sâu, bước vào.

Tần Bách Xuyên ngẩng lên, ánh mắt sắc lạnh dừng lại nơi tờ giấy cậu đặt trước mặt.

"Đơn gì đây?"

"Tôi muốn nghỉ việc."

Anh cau mày. "Lý do?"

An Triều không tránh ánh mắt anh. "Tôi cảm thấy bản thân không còn phù hợp nữa. Tôi đã làm phiền tổng giám đốc quá nhiều."

"Cậu bị đụng nhẹ một cái, nghỉ nửa ngày đã định rút lui? An Triều, cậu đang đùa tôi sao?"

Giọng anh dội lại, sắc như lưỡi dao. Nhưng trong khoảnh khắc, cậu thấy khóe môi anh khẽ giật — như đang cố kiểm soát điều gì đó.

"Tôi nghiêm túc." Cậu nói khẽ, nhưng rõ ràng. "Tôi nghĩ tôi đã ở đây đủ lâu rồi. Nếu tổng giám đốc cần, tôi sẽ bàn giao hết công việc trong vòng một tuần."

Không gian đột ngột lặng thinh.

Tần Bách Xuyên im lặng nhìn cậu một lúc rất lâu. Trong đôi mắt đen ấy, có thứ gì đó chuyển động rất nhanh — giận dữ, khó hiểu, và cả… ngập ngừng.

"Không được nghỉ."

Một câu phán quyết, như dấu chấm hết.

An Triều sững người.

Anh đứng dậy, chậm rãi bước tới gần cậu, ánh mắt không rời.

"Tôi không rảnh tìm người mới lúc này. Công ty đang bận rộn, bộ phận thư ký cần người quen việc. Cậu nghỉ, tôi mất thời gian đào tạo lại người khác. Tôi không thích phiền phức."

An Triều mím môi. "Nếu chỉ vì lý do công việc… thì tôi vẫn có thể hỗ trợ từ xa một thời gian."

Tần Bách Xuyên nhìn cậu, đôi mắt như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại lạnh lùng quay đi.

"Tùy cậu nghĩ sao. Nhưng tôi không phê duyệt đơn này."


An Triều bước ra khỏi văn phòng với một mớ cảm xúc hỗn độn. Cậu không biết là nên mừng hay nên buồn. Có phần nào trong cậu hy vọng rằng anh giữ cậu lại vì không nỡ. Nhưng rồi, anh vẫn viện lý do là công việc.

Luôn luôn là công việc.

Bên ngoài trời mưa lất phất. Cậu ngồi trong phòng làm việc, nhìn từng giọt nước lăn dài trên mặt kính.

"Cậu lại ngẩn người rồi."

Giọng Trình Hạ vang lên, mang theo chút trêu chọc.

"Hử?"

"Mặt cậu cứ như bị người ta đá ra khỏi nhà vậy. Sao thế? Vụ hôm qua ổn chứ? Nghe nói tổng giám đốc tự đưa cậu đi bệnh viện?"

An Triều ngẩng đầu, che giấu cảm xúc bằng một nụ cười nhạt. "Chắc ảnh sợ tôi chết trong công ty thì phiền phức."

"Cậu á, lúc nào cũng giả vờ tỉnh bơ. Nhưng người khác nhìn vào là biết ngay. Cậu thích sếp đúng không?"

Tim An Triều hẫng một nhịp. "Tôi đi pha cà phê."

Trình Hạ bật cười sau lưng. "Trốn giỏi đấy."


Tối hôm đó, Tần Bách Xuyên ngồi một mình trong văn phòng. Bàn tay lật đi lật lại tờ đơn xin nghỉ việc.

Chữ viết của An Triều rất đẹp, gọn gàng, bình tĩnh như chính con người cậu. Nhưng từng nét bút lại khiến anh khó chịu.

Anh không hiểu tại sao bản thân lại phản ứng như thế khi thấy lá đơn đó. Là vì cậu làm tốt, là người hỗ trợ đắc lực? Hay vì điều gì khác?

Không.

Là vì… nếu An Triều rời đi, văn phòng này sẽ trống vắng. Bữa sáng không còn là ly cà phê ấm đúng vị, chẳng ai nhắc nhở anh từng cuộc họp, từng chi tiết nhỏ. Và... ánh mắt ấy, sự im lặng nhưng không xa cách ấy — tất cả sẽ biến mất.

Tần Bách Xuyên siết chặt tờ đơn.

Chết tiệt.

Anh nhấn nút điện thoại. "Trình Hạ, gọi An Triều vào phòng tôi."


An Triều đi vào, vẫn như mọi ngày: điềm tĩnh, nghiêm túc.

"Tôi đã nói, không đồng ý đơn xin nghỉ việc. Cậu không cần gửi lại."

An Triều mím môi. "Tôi hiểu. Nhưng tôi chỉ muốn nói, nếu có chuyện gì không vừa ý, tổng giám đốc có thể góp ý trực tiếp. Tôi không muốn mình trở thành gánh nặng."

"Cậu không phải gánh nặng."

Câu nói thốt ra nhanh hơn cả suy nghĩ của anh.

Không khí khựng lại.

An Triều khẽ mở mắt, ngước nhìn anh.

Tần Bách Xuyên quay đi, giọng trầm xuống. "Cậu giỏi việc, cẩn thận, đáng tin. Tôi không muốn thay người. Vậy thôi. Cậu về làm việc đi."

An Triều khẽ gật đầu, xoay người bước ra. Nhưng trái tim thì đập loạn — vì lần đầu tiên, anh nói cậu… đáng tin.


Phía sau cánh cửa vừa khép lại, Tần Bách Xuyên tựa lưng vào ghế, tay che trán.

Anh biết mình đang dối lòng. Nhưng ít nhất, lúc này… anh chưa sẵn sàng thừa nhận điều gì.

Chưa sẵn sàng… nhưng cũng không muốn buông tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play