Chương 3

An Triều bước vào tháng thứ hai làm việc dưới trướng Tần Bách Xuyên. Thời gian trôi qua không nhanh, nhưng đủ để cậu làm quen với nhịp độ công việc dày đặc và sự lạnh lùng khó ưa của người sếp thẳng tính kia. Mỗi ngày, cậu đều đến sớm, làm việc cẩn thận, chưa bao giờ để Tần Bách Xuyên có cơ hội trách mắng. Nhưng có lẽ vì vậy mà mỗi cái liếc nhìn đầy soi mói của anh, mỗi câu nói mỉa mai nhẹ tênh lại càng làm cậu thêm nghẹn họng.

Từ khi vào làm, An Triều nhận ra một điều: Tần Bách Xuyên không phải kiểu người dễ gần, càng không phải người dễ để tâm đến ai. Nhưng dường như, có điều gì đó khiến ánh mắt của anh đôi khi khựng lại khi nhìn cậu. Chỉ là, mỗi khi ánh mắt ấy dừng lại quá lâu, chính Tần Bách Xuyên lại là người quay đi trước.


“Thư ký An, cậu định đứng đó cả sáng sao?”

Giọng nói lạnh tanh vang lên khiến An Triều giật mình. Cậu đang đứng trước bàn làm việc của anh, tay cầm báo cáo. Nhưng đúng là... có đứng trân ra mấy giây vì mải nhìn sườn mặt anh. Gương mặt người đàn ông kia không thể gọi là đẹp kiểu thanh tú, nhưng từng đường nét đều rõ ràng, góc cạnh, lạnh lùng và sắc bén. Thứ ánh sáng ban trưa rọi qua lớp kính cao tầng hắt lên sườn mặt anh khiến da anh có màu trắng xám lạnh lẽo, như tạc từ đá.

“Xin lỗi, tôi... bị lóa một chút.”

“Lóa?” Anh nhướng mày, nhận lấy tập tài liệu rồi không nói thêm gì nữa.

Lại thế nữa.

An Triều đã quen rồi. Tần Bách Xuyên không nói những câu dư thừa, càng không cho người khác thấy mình dễ dãi. Anh xử lý công việc gọn gàng, sắc sảo. Một người như vậy, thật ra cũng rất dễ khiến người khác ngưỡng mộ.

Nhưng dạo gần đây, Tần Bách Xuyên lại thấy... phiền.

Phiền vì ánh mắt của An Triều. Phiền vì sự lễ độ quá mức. Phiền vì đôi lúc nhìn thấy cậu cười với đồng nghiệp lại có cảm giác không vui. Lý do là gì, anh không rõ. Chỉ biết, dạo gần đây, tên thư ký này như cái gai cắm dưới da.


An Triều cúi đầu cười khi được chị ở phòng kế toán khen dễ thương. Cậu vốn là kiểu người không quá sôi nổi, nhưng lại dễ khiến người khác thấy thân thiện. Từng chút một, cậu như thấm vào môi trường công sở này, ai cũng bắt đầu yêu quý cậu.

Ngoại trừ Tần Bách Xuyên.

Chắc rồi, An Triều nghĩ vậy. Nhưng cậu không buồn. Vì cậu đâu có mong anh quý mến gì. Chỉ là... đôi lần được ngồi gần anh trong phòng họp, cậu lại thấy tim mình loạn nhịp vô cớ. Cậu biết mình không nên có cảm xúc này. Nhưng mỗi lần anh chỉnh lại cà vạt, mỗi lần anh nghiêng người ký văn bản, mỗi lần anh nhíu mày nhìn màn hình... cậu đều không thể rời mắt.

Một lần, khi tan làm, An Triều ra thang máy đúng lúc thấy Tần Bách Xuyên đứng đó một mình. Trùng hợp thay, hai người chung thang. Không khí im ắng. Cậu đứng nghiêm, tay giữ cặp, không dám thở mạnh.

Anh vẫn nhìn thẳng.

“Cậu... lúc nào cũng lịch sự vậy à?” Giọng anh trầm khàn, không rõ là hỏi thật hay mỉa mai.

“Vâng, tôi nghĩ trong môi trường làm việc thì nên như vậy.”

Một tiếng “hừ” nhẹ phát ra từ cổ họng anh.

“Sống mệt không?”

Cậu khựng.

“Không đâu. Tôi làm quen rồi.”

Tần Bách Xuyên không nói gì thêm. Nhưng ánh mắt anh từ gương phản chiếu trên vách thang máy vẫn lén nhìn cậu vài lần. Gương mặt cậu rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt thì không. Trong một giây lóe sáng, anh nhìn thấy sự ngưỡng mộ xen lẫn một chút gì đó... sâu hơn.


Tối hôm đó, An Triều về nhà sớm. Căn hộ thuê nhỏ gọn nhưng ấm cúng. Cậu bật laptop, định làm tiếp một số bảng biểu chưa xong, nhưng tay lại kéo theo tấm ảnh chụp hôm đi ăn liên hoan công ty.

Trong ảnh, cậu đứng hơi nghiêng về phía bên trái. Ở phía xa xa, Tần Bách Xuyên đứng lạnh lùng, mắt nhìn hướng khác. Nhưng không hiểu sao, ánh mắt cậu lúc đó lại như đang tìm anh trong đám đông.

An Triều tắt ảnh đi.

“Yêu đơn phương là trò chơi không có kết quả, An Triều à.”

Cậu lẩm bẩm, ngả lưng xuống giường. Ánh đèn vàng trong phòng như nhuốm lên làn hơi mơ hồ. Cậu nhớ lại câu hỏi trong thang máy ban nãy: "Sống mệt không?"

Phải rồi.

Làm gì có ai sống mà không mệt. Chỉ là có người mệt vì cố giấu đi tình cảm.


Ngày hôm sau, An Triều được giao đi cùng Tần Bách Xuyên đến một buổi họp đối tác. Trong xe, cả hai vẫn giữ im lặng như thường lệ. Tần Bách Xuyên chăm chú nhìn tài liệu, nhưng bỗng dưng anh lên tiếng:

“Đừng cố gắng cười với tất cả mọi người.”

Cậu ngạc nhiên quay sang.

“Cái gì ạ?”

“Cười không đúng lúc không phải là lịch sự. Là giả tạo.”

Câu nói như một cú tát.

An Triều siết chặt tay.

“Vâng. Tôi sẽ sửa.”

Không hiểu sao, khi nhìn thấy cậu im lặng không đáp trả, Tần Bách Xuyên lại thấy khó chịu hơn.

Anh quay đầu, nhìn ra cửa kính.

Và không thấy ánh mắt cậu — đang lặng lẽ hướng về phía anh, lần nữa, không nói ra bất kỳ điều gì.


Tối đó, Tần Bách Xuyên nằm trên sofa, nhà không bật đèn lớn, chỉ có ánh đèn bàn bên cạnh tỏa ánh sáng nhẹ dịu.

Anh có thói quen đọc hồ sơ trước khi đi ngủ. Nhưng không hiểu sao, tập tài liệu để trên đùi nãy giờ vẫn chưa đọc được dòng nào.

Trong đầu anh toàn là hình ảnh ánh mắt của An Triều — ánh mắt như đang hỏi “Tôi sai thật à?”

Một cảm giác khó chịu len lỏi. Không giống với những người khác. Không giống chút nào.

Anh nhíu mày.

“Đúng là phiền thật.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play