Buổi sáng hôm đó trời mưa phùn. Cơn mưa không nặng hạt, chỉ đủ để làm đường trơn trượt và không khí thêm phần ẩm ướt khó chịu. An Triều đội chiếc ô nhỏ, bước nhanh qua cổng tòa nhà tập đoàn Tần thị. Mưa lấm tấm ướt bả vai áo sơ mi, tóc cậu cũng hơi rối hơn thường ngày, nhưng thần sắc vẫn y như cũ—bình thản, lễ độ, kín đáo đến mức chẳng ai đọc nổi suy nghĩ thật bên trong.
Nhưng Tần Bách Xuyên thì khác. Hắn đứng sẵn ở tầng 12, tay khoanh trước ngực, ánh mắt hững hờ dõi qua tấm kính lớn nhìn xuống bãi đỗ xe. Khi thấy bóng dáng quen thuộc của cậu nhân viên thư ký, hắn chẳng hiểu vì sao mình lại nhíu mày. “Không biết che dù à?”—ý nghĩ thoáng qua trong đầu hắn, kèm một chút khó chịu mơ hồ mà hắn không thừa nhận.
An Triều bước vào văn phòng, đặt tập tài liệu xuống bàn làm việc, mở laptop. Tần Bách Xuyên đi ngang qua không chào, vẫn giữ vẻ mặt cộc cằn quen thuộc. Nhưng ngay sau đó, hắn lại dừng bước trước cửa phòng họp:
— “Tài liệu cuộc họp lúc chín giờ đâu?”
An Triều đứng dậy, cúi đầu: — “Tôi để trong phòng anh, trên bàn họp nhỏ.”
Tần Bách Xuyên không đáp lại, chỉ liếc nhìn cậu một cái, rồi quay đi. Vẫn là cái liếc mắt đầy cao ngạo và khinh khỉnh ấy. Nhưng sau lưng hắn, An Triều lại nhoẻn miệng cười nhỏ. Dù ánh nhìn kia có lạnh đến đâu, cậu cũng đã quen rồi.
Giờ nghỉ trưa, An Triều tranh thủ ra ngoài mua cà phê và vài cuốn sách thiết kế mới để tham khảo cho bản kế hoạch nội bộ sắp tới. Gần trưa, mưa bắt đầu nặng hạt. Đường trơn, xe đông. Trên lối băng qua giao lộ giữa phố, một chiếc xe máy mất lái lao sát vào lề, va phải chân cậu.
Cú va không mạnh lắm nhưng khiến cậu ngã dúi dụi ra phía trước, đầu gối va xuống mặt đường lấm bẩn. Cơn đau buốt truyền thẳng lên cột sống, khiến An Triều mất vài giây mới gượng dậy được.
Một bác trung niên tốt bụng dựng cậu lên, hỏi han. Cậu xua tay, bảo không sao, chỉ bị trầy nhẹ. Nhưng chân trái rõ ràng đau, cổ tay phải ê ẩm vì chống xuống đất quá mạnh.
Cậu lết được vào quán thuốc gần đó, mua băng cá nhân và thuốc giảm đau. Lau sạch vết máu loang ở đầu gối, cậu mới nhận ra chân mình sưng đỏ lên, bước đi hơi khập khiễng. Dẫu vậy, cậu vẫn cố về công ty. Không muốn ai để ý.
Tần Bách Xuyên trở lại văn phòng sau cuộc họp với các cổ đông phụ. Hắn vốn không để ý đến chuyện thư ký của mình có ra ngoài hay chưa, cho đến khi mở điện thoại kiểm tra lịch trình và thấy cuộc họp chuẩn bị vào lúc ba giờ còn thiếu một tài liệu quan trọng.
Hắn bấm số gọi thẳng cho An Triều.
— “Alo?” — “Cậu ở đâu?”
Giọng hắn lạnh như thường lệ. Nhưng giây sau đó là tiếng mưa rào qua điện thoại và một chất giọng hơi hụt hơi: — “Tôi đang… ở gần… vừa quay lại… Tôi sẽ lên liền.”
Nghe hơi thở gấp và tiếng sột soạt như thể cậu đang cố bước nhanh, lòng hắn bất giác chùng xuống. Nhưng hắn chỉ cúp máy không nói gì thêm.
Vừa đến tầng mười hai, An Triều cố đi như bình thường nhưng cái chân đau khiến bước đi cứng ngắc, vai khẽ rung vì gồng mình chịu đau. Tần Bách Xuyên tình cờ đứng ở hành lang, nhìn thấy cậu bước ra từ thang máy thì khựng lại.
Hắn cau mày, bước nhanh đến:
— “Cậu bị sao vậy?”
Lần đầu tiên trong gần một năm làm việc, An Triều nghe thấy giọng điệu ấy. Không phải mỉa mai, cũng không lạnh nhạt. Là một chút… lo lắng? Nhưng cậu vội cười nhạt, nghiêng đầu:
— “Không sao, chỉ là trượt chân thôi.”
— “Trượt chân kiểu gì mà đi còn khập khiễng?”
Tần Bách Xuyên không chờ cậu giải thích, kéo tay cậu ngồi xuống ghế. Khi thấy cậu nhăn mặt, hắn nhìn cổ tay cậu rồi cau mày. Cái tay đã hơi sưng lên, cổ tay lằn đỏ vết bầm.
— “Cậu bị xe tông?”
An Triều im lặng. Ánh mắt cúi thấp. Gió lạnh từ hành lang lùa vào, mùi thuốc sát trùng vẫn còn thoang thoảng quanh tay áo.
— “Là tai nạn nhỏ thôi. Không nghiêm trọng.”
Tần Bách Xuyên không nói gì nữa. Nhưng hắn đi ra ngoài, mười phút sau quay lại với hộp đá lạnh, thuốc thoa và băng. Hắn không đưa thẳng cho cậu mà đặt xuống bàn:
— “Tự xử lý đi. Lần sau có chuyện thì báo lại, đừng có tự ý chạy về như vậy.”
An Triều ngước mắt nhìn hắn, hơi mỉm cười: — “Vâng, cảm ơn anh.”
Tần Bách Xuyên nhíu mày, quay đi. Nhưng trong lòng hắn, có điều gì đó lạ lắm—giống như vừa nhìn thấy cậu thư ký này không còn là cái bóng mờ nhạt bên cạnh hắn nữa. Cậu đã bước vào tầm mắt, bằng một cách rất khẽ khàng, nhưng khiến người khác khó lòng dứt khỏi suy nghĩ.
Tối hôm đó, Tần Bách Xuyên ngồi trong xe riêng, lặng im nhìn dòng mưa tạt qua kính.
“Cậu ta… rốt cuộc là ai?”
Không phải là câu hỏi về lý lịch. Mà là về cảm giác—vì sao, trong một khoảnh khắc, hắn lại thấy lo lắng đến thế khi nhìn thấy dáng đi khập khiễng ấy?
Một câu hỏi chưa có lời giải. Nhưng đêm nay, hắn mất ngủ.