Phòng làm việc của Tần Bách Xuyên nằm trên tầng cao nhất của toà nhà. Từ cửa kính sát trần, có thể nhìn bao quát cả thành phố ngập trong sương sớm. Nhưng khung cảnh lãng mạn đó chẳng khiến không khí bên trong căn phòng thêm ấm áp chút nào. An Triều đứng trước bàn làm việc của anh ta, im lặng chờ chỉ thị.
"Tôi nói cậu xem lại hợp đồng lần thứ ba, chứ không phải đổi hết cấu trúc nó." Giọng nói lãnh đạm cắt ngang không gian yên tĩnh, kèm theo ánh nhìn khiến người khác vô thức rụt vai.
An Triều không giải thích, cũng không cúi đầu nhận sai. Cậu chỉ khẽ gật đầu, tay cầm lại xấp giấy, giọng điềm tĩnh: "Tôi sẽ sửa lại."
Đây là lần thứ hai trong buổi sáng, Tần Bách Xuyên soi xét lỗi của cậu. Mặc dù phần trình bày trong hợp đồng hoàn toàn hợp lý, thậm chí còn rõ ràng và chuyên nghiệp hơn bản cũ. Nhưng rõ ràng, với vị tổng giám đốc này, chuyện đó chẳng đáng kể.
Anh ta luôn lạnh nhạt như thế.
Vào giờ nghỉ trưa, An Triều ngồi ở khu vực nghỉ chung dành cho nhân viên hành chính. Cậu ăn cơm hộp mình chuẩn bị từ nhà, không nói chuyện với ai, cũng chẳng mấy ai dám lại gần. Dù gương mặt cậu tuấn tú dịu dàng, thái độ lại có vẻ xa cách, giống như không muốn thân quen với bất cứ ai.
Có một nhân viên mới toan bước lại làm quen, nhưng lập tức bị đồng nghiệp khác kéo tay, nhỏ giọng thì thầm: "Cậu đừng dại. Đó là thư ký riêng của sếp Tần. Nghe nói, sếp không thích ai tiếp cận cậu ta."
"Thật vậy sao?"
"Ừ. Hôm trước có chị kế toán mời cậu ấy đi uống trà sữa, hôm sau bị đổi sang bộ phận khác luôn."
Tin đồn truyền miệng nhanh hơn cả báo cáo nội bộ. An Triều nghe không sót chữ nào, nhưng vẫn cúi đầu ăn cơm như không có chuyện gì xảy ra.
Buổi chiều, Tần Bách Xuyên có cuộc họp với ban đầu tư. An Triều theo sát anh, ghi chú tỉ mỉ từng điểm một, đồng thời cập nhật nhanh vào hệ thống nội bộ.
Khi cuộc họp kết thúc, các giám đốc bộ phận lần lượt ra về, chỉ còn lại An Triều và Tần Bách Xuyên. Cậu sắp xếp lại tài liệu, cẩn thận đặt lên bàn trước mặt anh.
"Tôi đã chỉnh lại biểu mẫu theo định dạng mới. Hệ thống dữ liệu tháng này cũng đã được phân loại. Có điều—"
"Tôi không hỏi nhiều như vậy. Làm xong thì lùi xuống."
Lời nói lạnh như dao cứa.
An Triều gật đầu: "Vâng."
Bước chân cậu rời khỏi căn phòng ấy không hề vội vã, cũng chẳng khúm núm. Cậu đã quen với sự khinh khỉnh và giọng điệu sắc lạnh ấy suốt hơn hai tuần nay. Dù là thư ký riêng, mỗi ngày tiếp xúc với tổng giám đốc nhiều nhất, nhưng cũng là người chịu đựng nhiều ánh mắt soi xét nhất.
Thậm chí có những lần, anh ta gọi cậu lên chỉ để giao một câu lệnh: "Pha cà phê."
Tối muộn, tầng làm việc tổng giám đốc vẫn còn sáng đèn. An Triều đứng cạnh máy in, chăm chú kiểm tra từng bản in hợp đồng.
Tần Bách Xuyên từ trong phòng bước ra. Anh mặc áo sơ mi trắng đơn giản, hai cúc cổ để mở. Gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng phủ dưới ánh sáng vàng càng thêm sâu thẳm.
"Còn chưa về?"
An Triều ngẩng đầu, lễ phép đáp: "Tôi muốn kiểm tra lần cuối trước khi gửi đi."
Tần Bách Xuyên im lặng nhìn cậu trong vài giây. Cậu thư ký này luôn làm mọi thứ hoàn hảo đến kỳ lạ. Không nhầm lẫn, không chậm trễ, không thừa không thiếu. Nhưng chính điều đó lại khiến anh cảm thấy... bức bối.
"Cậu học ngành gì?"
An Triều ngạc nhiên trước câu hỏi ngoài lề hiếm hoi ấy. Cậu đáp: "Tôi học quản trị văn phòng."
Tần Bách Xuyên khẽ gật đầu. Một lúc sau, anh lạnh nhạt bảo: "Mai 8 giờ họp. Đừng đến trễ."
"Vâng. Chúc anh buổi tối tốt lành."
Tần Bách Xuyên không đáp, chỉ xoay người bước vào lại văn phòng. Nhưng lúc khép cửa, anh vô thức liếc nhìn bóng lưng thẳng tắp bên cạnh máy in một lần nữa.
Cuối tuần.
An Triều vẫn đến công ty như thường lệ. Cậu không có bạn thân, càng không có gia đình gần gũi. Cuộc sống xoay quanh công việc, căn hộ nhỏ, và vài quyển sách nghệ thuật.
Sáng hôm đó, Tần Bách Xuyên bất ngờ cũng có mặt ở công ty. Anh đi ngang qua phòng thư ký, nhìn thấy An Triều đang ghi chép.
"Cậu không nghỉ sao?"
"Tôi muốn hoàn thành bản phân tích ngân sách quý sớm. Mai gửi ban kiểm toán."
Tần Bách Xuyên không nói gì thêm, chỉ chậm rãi gật đầu. Nhưng sau khi quay người rời đi, đôi mắt anh thoáng hiện một tia nhìn khó giải thích.
Người khác sẽ chọn nghỉ ngơi. Còn An Triều thì chọn ở lại.
Không phải vì nịnh nọt. Mà vì... cậu không có nơi nào để đi.
Tối hôm đó, trời đổ mưa. Khi An Triều rời khỏi toà nhà, thấy xe của Tần Bách Xuyên vẫn còn đậu dưới hầm. Anh chưa về. Cậu dừng lại vài giây, do dự, rồi rảo bước về phía trạm xe buýt.
Trên đường, điện thoại rung lên. Là tin nhắn từ hệ thống: [Tần Bách Xuyên đã gửi bạn một tệp: Báo cáo tổng hợp tháng 6.]
Cậu lập tức mở máy tính, đứng dưới mái che của trạm, bắt đầu chỉnh sửa tài liệu ngay trên màn hình nhỏ. Mưa rơi lộp bộp quanh cậu, đôi tay gầy gò nhưng cứng cáp lướt nhanh trên bàn phím.
Lúc ấy, có một chiếc xe màu đen dừng cách đó không xa.
Tần Bách Xuyên nhìn qua cửa kính, thấy cậu thư ký của mình đang làm việc dưới trời mưa, ánh sáng từ màn hình chiếu lên gò má nghiêng nghiêng đầy tập trung. Không dù. Không che. Không một câu than vãn.
Anh cầm điện thoại, định nhắn một câu "Về đi, mai làm tiếp", nhưng ngón tay dừng lại giữa chừng.
Cuối cùng, anh nhét điện thoại lại vào túi.
Chiếc xe rời đi, lặng lẽ như chính người đàn ông đang ngồi trong đó.